Chương 44: Xin lỗi

Tôn Đằng Vân lạnh mặt nhìn Giang Thần, đuôi mắt ông ta có nếp nhăn hằn sâu, tỏa ra uy áp và sự lạnh lùng.

Giang Thần như không để ý, tiếp tục: “Cha mẹ em rất lo lắng về tình trạng tâm lý của em ở trường. Họ không muốn em học ở Nhất Trung nữa nên đã chuẩn bị chuyển em đến Tứ Trung. Nếu giáo viên ở Tứ Trung đồng ý, tháng sáu này em sẽ chuyển trường.”

Lời nói vừa dứt, giáo viên trong phòng họp đều không bình tĩnh nổi. Kết quả thi lần này đã có, dù chưa công bố nhưng bài thi của Giang Thần chính là bài có điểm cao nhất lớp.

Gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu vẫn có thể phục hồi nhanh chóng, điều này cho thấy tố chất tâm lý của cậu rất tốt.

Chỉ cần trong một năm rưỡi sắp tới không có biến cố lớn, Giang Thần không chỉ có thể vào đại học Hoa Yến, mà còn có thể trở thành Trạng Nguyên khoa học tự nhiên của tỉnh.

Không trường học nào sẽ bỏ qua một nhân tài như vậy.

Nhất Trung sẽ không, và Tứ Trung càng không!

Nếu Giang Thần đang nói thật, thì Tứ Trung sẽ mở rộng tay chào đón cậu, họ không có lý do gì mà không đồng ý cả, có khi còn cười nhạo Nhất Trung vì đã để tuột mất một tài năng.

Bất kể thế nào, tuyệt đối không thể để Giang Thần chuyển trường!

Đó là suy nghĩ của tất cả các giáo viên trong phòng, kể cả hiệu trưởng và phó hiệu trưởng Tôn Đằng Vân.

“Giang Thần,” Tôn Đằng Vân thu hồi vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn không thể che giấu sự lạnh lẽo trong ánh mắt: “Đây chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa thầy trò, em cần gì phải làm lớn chuyện như vậy? Thầy Trương tuy có sai lầm, nhưng ông ấy cũng đã dạy em nửa năm, cần gì phải đưa ra quyết định bốc đồng như vậy?”

Giang Thần im lặng, nhìn như trầm mặc nhưng thực chất không có ý định nhượng bộ.

Tôn Đằng Vân nhìn Trương Kiến, ra hiệu cho ông ta lên tiếng.

Trương Kiến thực ra không bận tâm việc Giang Thần chuyển trường, thậm chí còn mong muốn cậu rời đi. Nhưng ánh mắt của Tôn Đằng Vân buộc ông phải nói.

“Giang Thần,” Trương Kiến lên tiếng, mặt có chút đen: “Chuyện này đã ảnh hưởng lớn đến thầy, thầy cũng đã bị trừng phạt rồi. Thầy là chủ nhiệm của em, em còn muốn thầy xin lỗi trước mặt toàn bộ học sinh sao?”

Giang Thần chưa kịp nói gì, thì Phó Kính Vũ đã lên tiếng: “Lúc thầy vu khống Giang Thần, sao thầy không ngại nói trước mặt toàn bộ học sinh? Giờ xin lỗi lại không dám nói, thầy có biết xấu hổ không?”

Giáo viên tiếng Anh, cô Dương, nhỏ giọng nói: “Thầy Trương, chuyện này là thầy sai, xin lỗi Giang Thần cũng không quá đáng.”