Lời nói của Phó Kính Vũ không hề giữ mặt mũi, ông cho rằng Trương Kiến chính là kẻ cố ý tìm phiền phức, thích vu khống học sinh.
Trương Kiến ngồi cách đó hai vị trí, khuôn mặt đỏ bừng như gan heo. Không chỉ Trương Kiến, mà sắc mặt của phó hiệu trưởng Tôn Đằng Vân cũng không mấy dễ chịu.
Tôn Đằng Vân ôm bình trà tử sa, buồn bã nói: "Thầy Phó, ông là giáo viên, nói như vậy không phải thiên vị quá hay sao?"
Phó Kính Vũ không hề sợ hãi, lạnh lùng đáp: "Chính vì là giáo viên, nên tôi mới nói như vậy."
Tôn Đằng Vân nhìn ông vài giây, rồi quay sang hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, tôi nghĩ chúng ta nên gọi học sinh lên để hỏi rõ mọi chuyện, ngồi họp thế này không thể kết luận được."
Hiệu trưởng vẫn giữ gương mặt hiền từ, nghe vậy vẫn không phản bác mà quay sang hỏi Trương Kiến: "Thầy Trương, vì sao lúc đó thầy lại nghĩ có học sinh trộm bài thi, chứ không phải đã để quên ở đâu đó?"
Khuôn mặt Trương Kiến vừa xanh vừa trắng, nói: "Lúc ấy tôi quá lo lắng, sợ phá hỏng sự công bằng trong kì thi nên mới hành động lỗ mãng."
Phó Kính Vũ thổi trà trong cốc, nhàn nhạt nói: "Thầy Trương thật dễ xúc động, theo tôi được biết, đây không phải lần đầu tiên thầy như vậy. Tôi nghĩ thầy nên đi bệnh viện kiểm tra đi."
Tôn Đằng Vân trầm mặt: "Thầy Phó, hiệu trưởng đang hỏi, ông chen vào làm gì?"
Hiệu trưởng cười hoà giải: "Tính cách của thầy Phó là như thế, tôi hiểu, không sao."
Sắc mặt Tôn Đằng Vân càng thêm khó coi.
Ông ta liếc nhìn Phó Kính Vũ, rồi lại nhìn Trương Kiến với vẻ không hài lòng, khiến Trương Kiến vốn đã bất an lại càng thêm hoảng loạn, sợ rằng lần này phó hiệu trưởng sẽ không đứng về phía mình.
May thay, Tôn Đằng Vân vẫn không bỏ cuộc, ông nói: "Nên gọi học sinh trong cuộc tới đây nói rõ sự việc."
Hôm nay là ngày công bố thành tích nhưng các thầy cô lại không có mặt, các học sinh vừa đoán kết quả vừa bàn tán về sự vắng mặt này, không khí trong lớp tự học rất náo nhiệt.
Giang Thần đang cầm quyển "Logic Toán Học" đọc chăm chú thì nam sinh ngồi trước đột nhiên quay đầu.
Cậu ta hưng phấn đập bàn: "Anh Giang, tôi nghe nói các thầy cô đang ở văn phòng để giải quyết chuyện Trương Tam Mao vu oan cậu hôm trước."
"Cậu nghe ai nói?" Giang Thần gập sách lại, tò mò hỏi.
"Không phải tôi lỡ đến muộn sao?" Nam sinh nhướng mày, cười đắc ý: "Khi tôi đi ngang qua văn phòng thì nghe được mấy thầy cô nói chuyện."
"Hình như có phụ huynh gọi điện cho hiệu trưởng hỏi về sự việc này. Hơn nữa phụ huynh đó không phải dạng vừa đâu, nên mới sáng sớm mà trường đã mở họp khẩn cấp."