Khi tiếng chuông báo hết giờ thi cuối cùng vang lên, cả trường đều đắm chìm trong không khí vui vẻ vì được thư giãn, chỉ có lớp 11A1 là có chút trầm mặc.
Chuyện xảy ra vào buổi thi đầu tiên đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của những đứa trẻ ở độ tuổi này.
Ở tuổi này, các học sinh phần lớn đều yêu ghét rõ ràng, thiện là thiện và ác là ác, hiếm khi bọn họ nghĩ xấu về người khác.
Trước kia, dù có không thích Trương Kiến và đặt biệt danh mỉa mai cho ông, thì không ai nghi ngờ liệu ông ta có đủ tư cách làm thầy giáo hay không.
Nhưng sau chuyện này, trong lòng mọi người đều dấy lên sự hoài nghi. Một người có thể tự biên tự diễn chỉ để bôi nhọ một học sinh mà mình không ưa, liệu có xứng đáng với hai chữ “thầy giáo” hay không?
Có người phẫn nộ, có người nghi ngờ, và có rất nhiều người lặng lẽ nhìn về phía Giang Thần, muốn an ủi nhưng lại sợ làm cậu buồn thêm.
Ngược lại, Trương Chí Bằng, người đứng cuối lớp lại trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Khi giờ thi đầu tiên kết thúc, có bạn học đã chạy đến chỗ Giang Thần xem trong ngăn kéo có bài thi không, xem Trương Chí Bằng có thực sự làm việc vô đạo đức đó không.
Lúc ấy, Giang Thần chỉ cười nhạt rồi tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Cảm ơn các bạn đã quan tâm, nhưng không cần lục soát ngăn kéo đâu.”
“Tại sao không lục soát chứ?” Thẩm Húc là người đầu tiên không đồng ý.
Mắt hắn như muốn tóe lửa, lập tức xoay người lục soát ngăn kéo của Giang Thần: “Để tôi xem! Tôi thật sự muốn biết ai lại thiếu đạo đức đến vậy!”
Các bạn học khác đều chú ý đến cảnh này, Trương Chí Bằng căng thẳng cúi đầu không nói lời nào.
Giang Thần thu lại nụ cười, nắm lấy tay Thẩm Húc, thấp giọng nói: “Hết giờ thi tôi sẽ nói.”
Thẩm Húc dừng tay, rồi giữ khuôn mặt lạnh lùng ngồi xuống, liếc Trương Chí Bằng một cái đầy căm phẫn.
Dù mọi người không thấy trong ngăn kéo của Giang Thần có bài thi hay không, nhưng Thẩm Húc biết rõ mình đã chạm vào thứ gì đó.
Biểu cảm của Thẩm Húc cũng cho thấy trong ngăn kéo của Giang Thần thực sự có gì đó.
Nhưng khi đó sắp đến giờ thi, mọi người không rảnh để phân tâm. Bây giờ thi kết thúc, nên ai cũng muốn biết sự thật.
Giang Thần như không để ý mà thu dọn đồ đạc, sau đó nói với các bạn khác vài câu rồi gọi Thẩm Húc rời khỏi lớp học.
Đến khi ra khỏi cổng trường, Thẩm Húc vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, hắn không nhìn Giang Thần, rõ ràng không tán thành cách làm của cậu.