Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Hai Lần Trọng Sinh, Tôi Xuyên Về Trong Truyện

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Thần mím môi, cơ thể căng thẳng nhanh chóng thả lỏng.

Ít nhất cũng không hoàn toàn vô ích.

Cậu nhìn cửa phòng vệ sinh với ánh mắt phức tạp, nghĩ đến nội dung của cuốn truyện, ánh mắt cậu trở nên kiên định hơn.

Nếu đã trở về thế giới này, thì cậu phải điều tra rõ ràng vụ tai nạn xe cộ năm 25 tuổi, xem đó là tai nạn ngoài ý muốn hay do con người gây ra.

Quan trọng hơn là, cậu có cơ hội ngăn cản mọi bi kịch chưa xảy ra với cha mẹ, để gia đình ấm áp hạnh phúc như ban đầu.

Trong phòng vệ sinh chỉ có tiếng nước chảy, Dương Tư lo lắng, lại giơ tay gõ cửa: "Thần Thần, con rửa mặt xong chưa? Bữa sáng đã sẵn sàng rồi."

"Con biết rồi." Giang Thần mở cửa, nhìn người phụ nữ thấp hơn mình một cái đầu, đáy mắt dần dần có độ ấm: "Mẹ, mẹ ăn trước đi, con sẽ ra ngay."

"Được." Dương Tư thấy cậu vẫn bình thường mới lặng lẽ thở phào, cười nói: "Mẹ làm bánh bao nhân thịt bò con thích nhất đó, con rửa mặt xong ra ăn là vừa ngon."

Món ăn quen thuộc khiến Giang Thần thoáng bối rối, cậu mỉm cười: "Cảm ơn mẹ."

Rửa mặt xong, Giang Thần ngồi xuống đối diện Dương Tư, cầm ly sữa uống một ngụm rồi hỏi: "Ba đâu ạ?"

"Ba con..."

Nụ cười của Dương Tư nhạt đi một chút, nhẹ giọng nói: "Ba con vẫn chưa chấp nhận được việc không còn là siêu nhân của Thần Thần nữa, nên ông ấy tạm thời không muốn xuất hiện trước mặt chúng ta. Con có thể tha thứ cho ba trong khoảng thời gian này không?"

Giang Thần mím môi dưới, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con không còn là trẻ con nữa, đừng dỗ con như vậy.”

Nghe vậy, ý cười trên mặt Dương Tư sâu thêm chút, nhưng chỉ trong chớp mắt, bà lại trở nên buồn bã.

Bà nói: “Dù con đã trưởng thành, thì con vẫn là bảo bối của ba mẹ. Thần Thần yên tâm, bất kể trong nhà có chuyện gì xảy ra, ba mẹ sẽ luôn bảo vệ con. Con không cần lo lắng cho gia đình mình , việc của con là học hành cho tốt, đã hiểu chưa?”

Nhìn gương mặt dịu dàng của mẹ, Giang Thần bỗng nhiên nhớ lại đời trước, mẹ cậu cũng đã từng nói những lời này.

Nhưng khi đó, sao cậu có thể làm ngơ trước việc cha mẹ dần trở nên tiều tụy, huống chi những biến cố sau này càng khiến cậu không thể tập trung vào việc học.

“Mẹ.”

Giang Thần đặt đũa xuống, bình tĩnh nhưng nghiêm túc nói: “Con đã mười bảy tuổi và sắp trở thành người lớn rồi. Tất cả mọi chuyện trong nhà, con nên gánh vác cùng ba mẹ. Mẹ không thể coi con là đứa trẻ mãi được.”

Dương Tư chưa kịp mở miệng, thì Giang Thần đã tiếp tục nói: “Hơn nữa, con rất muốn chia sẻ mọi thứ với cha mẹ. Chúng ta là gia đình mà, phải không?”

“Đúng vậy.”

Người lên tiếng không phải Dương Tư, mà là Giang Trác, người đã biến mất nhiều ngày.

Ông điều khiển xe lăn tiến đến gần bàn ăn, khuôn mặt tiều tụy nhưng nụ cười rất hiền hòa: “Là ba không đúng, thời gian qua ba luôn đắm chìm trong cảm xúc của mình mà không để ý đến hai mẹ con. Ba xin lỗi.”

“Ba!”

Giang Thần đứng dậy, giọng nói nghẹn ngào.

Khi sống trong thế giới Tinh Tế kia, cậu luôn luôn bình tĩnh, hiếm khi có cảm xúc dao động.

Nhưng lúc này, không biết là do cơ thể 17 tuổi dễ xúc động hay do gặp lại cha sau hai kiếp, mà nước mắt cậu bỗng trào ra.

“Là bánh bao thịt bò sao.”
« Chương TrướcChương Tiếp »