...
Tình huống này quá hiếm gặp, nhưng Giang Thần tiếp nhận sự thật rất nhanh. Bởi vì sau khi chết lần đầu tiên, cậu đã tái sinh vào cơ thể một đứa trẻ ba tuổi không cha không mẹ ở thời đại Tinh Tế.
Ban đầu, cậu còn suy nghĩ về những chuyện kỳ lạ trước khi chết, cũng lo lắng cho người thân ở Trái Đất.
Nhưng thế giới Tinh Tế có quá nhiều kiến thức và lĩnh vực cần học hỏi, sau một thời gian ngắn, cậu đã nhanh chóng chấp nhận thân phận mới và từng bước thực hiện giấc mơ của mình.
Đó là một thời đại hoàn toàn mới, là thời đại tuyệt vời nhất đối với Giang Thần.
Khi cậu hoàn toàn hòa nhập vào thế giới mới, trở thành một trong những nhà nghiên cứu hàng đầu về trí tuệ nhân tạo, thì trời cao lại đùa giỡn cậu, đưa cậu trở lại kiếp trước.
Giang Thần cười gượng, rồi phát hiện mình không thể cười nổi. Bỏ qua sự tức giận, Giang Thần hít một hơi thật sâu, chấp nhận hiện thực.
"Thần Thần?"
Cửa phòng vệ sinh bị gõ nhẹ, giọng người bên ngoài đầy lo lắng và thúc giục.
Giang Thần mím môi, cơ thể căng thẳng nhanh chóng thả lỏng, ít nhất cũng không hoàn toàn vô ích.
Cậu nhìn cửa phòng vệ sinh với ánh mắt phức tạp, nghĩ đến nội dung của cuốn sách, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn.
Nếu đã trở về thế giới này, thì cậu phải điều tra rõ ràng vụ tai nạn xe cộ năm 25 tuổi, xem đó là tai nạn ngoài ý muốn hay do con người gây ra.
Quan trọng hơn là, cậu có cơ hội ngăn cản mọi bi kịch chưa xảy ra với cha mẹ, để gia đình ấm áp hạnh phúc như ban đầu.
--- --- ---
Thấy trong phòng vệ sinh chỉ có tiếng nước chảy, Dương Tư lo lắng, lại giơ tay gõ cửa: "Thần Thần, con rửa mặt xong chưa? Bữa sáng đã sẵn sàng rồi."
"Con biết rồi." Giang Thần mở cửa, nhìn người phụ nữ thấp hơn mình một cái đầu, đáy mắt dần có độ ấm: "Mẹ ăn trước đi, con sẽ ra ngay."
"Được." Dương Tư thấy con trai vẫn bình thường mới lặng lẽ thở phào, cười nói: "Mẹ làm bánh bao nhân thịt bò con thích nhất đó, con rửa mặt xong ra ăn là vừa ngon."
Món ăn quen thuộc khiến Giang Thần thoáng bối rối, cậu mỉm cười: "Cảm ơn mẹ."
Rửa mặt xong, Giang Thần ngồi xuống đối diện Dương Tư, cầm ly sữa uống một ngụm rồi hỏi: "Ba đâu ạ?"
"Ba con..."
Nụ cười của Dương Tư nhạt đi một chút, nhẹ giọng nói: "Ba con vẫn chưa chấp nhận được việc không còn là siêu nhân của Thần Thần nữa, nên ông ấy tạm thời không muốn xuất hiện trước mặt chúng ta. Con có thể tha thứ cho ba không?"