“Cậu vừa mới làm thầy giáo nên không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề này!”
Trương Kiến đứng dậy, kiên quyết: "Kỳ thi sắp kết thúc rồi, chúng ta phải đi lục soát ngay lập tức! Tôi sẽ làm gương, cứ bắt đầu từ lớp học của tôi đi.”
Kỳ thi đang diễn ra thì đột nhiên có mấy thầy cô giáo bước vào từ cửa sau, yêu cầu mọi người dừng bút. Các học sinh lớp 11A1 đều bối rối, chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Trương Tam Mao nói:
“Hôm nay ở khối chúng ta đã xảy ra một sự việc cực kỳ nghiêm trọng, đó là có học sinh trộm bài thi! Thầy đến đây để bắt quả tang học sinh đó, ngăn chặn hành vi gian lận này!”
Cả lớp ồ lên.
Các học sinh bàn tán xôn xao, có người hỏi bạn bên cạnh: “Không phải chứ! Trương Tam Mao nói thật hay đùa thế?”
“Ai biết được?” Người bạn cũng bối rối không kém: “Không ai gan lớn như vậy đâu, chỉ là kỳ thi hàng tháng thôi mà?”
“Tôi biết rõ thành tích của từng bạn trong lớp, muốn trộm bài thi để đứng đầu à? Vậy phải hỏi Giang Thần xem cậu ấy có đồng ý không?”
Nghe mấy bạn phía trước thảo luận, một nam sinh ở phía sau chen vào: “Có khi nào chính là Giang Thần không?"
"Lần trước cậu ấy thi đều được 105 điểm, có khi lần này muốn khôi phục vinh quang nên mới liều mạng trộm bài thi?”
“Không thể nào.”
“Cậu im miệng đi, Giang Thần cần gì phải trộm bài thi để đứng nhất?”
“Nếu Giang Thần có thể trộm bài thi, tôi sẽ ăn hết cả đống bài thi đó.”
Thấy cả lớp thảo luận sôi nổi, Trương Tam Mao tức giận vỗ bàn: “Im lặng!”
“Ồn ào cái gì, các em có biết đang là kỳ thi không?”
Phòng học nhanh chóng yên tĩnh lại, Trương Tam Mao nhìn quanh lớp, tầm nhìn dừng lại lâu hơn ở phía cửa sổ.
Giang Thần cảm nhận được ánh nhìn của ông ta, cậu ngước mắt lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt đầy âm u và đắc ý của Trương Tam Mao.
Trong lớp, chỗ ngồi được sắp xếp theo thứ hạng kỳ thi trước.
Thẩm Húc luôn đứng cuối nên được xếp ngồi ngay sau Giang Thần, vì vậy hắn cũng nhận ra ánh mắt của Trương Tam Mao, trong lòng lo lắng.
“Giang Tử! Giang Tử!” Thẩm Húc dùng bút chọc mạnh vào lưng Giang Thần.
Giang Thần không quay đầu lại, khẽ nói: “Làm gì?”
“Trương Tam Mao có ý đồ xấu phải không?” Thẩm Húc lo lắng: “Tôi thấy ánh mắt thầy ấy giống như muốn vu oan cậu trộm bài thi vậy.”
Giang Thần nheo mắt, không thể không thừa nhận trực giác của Thẩm Húc rất nhạy bén, luôn nhìn thấu bản chất vấn đề.