"Có thì sao? Có cũng không cho mượn!" Một giọng nói chua ngoa đột nhiên vang lên.
Một bà lão mặc áo bông đi ra, nhìn Dương Tư và Giang Thần với ánh mắt căm ghét:
“Thiên Tứ có tiền thì làm sao? Nó có tiền là bản lĩnh của nó! Là tiền nhà họ Dương chúng tôi! Chẳng lẽ còn phải cho một đứa đã gả cho một tên què như chị à? Có phải chị còn muốn chờ tôi chết rồi lấy luôn tiền của tôi hay không?”
Dương Tư phản bác theo bản năng: “Mẹ, sao con có thể nghĩ vậy, con...”
“Chính chị đã nghĩ như vậy!” Bà lão cúi lưng, ngón tay gần như chạm vào mũi Dương Tư, “Nếu không nghĩ vậy, sao chị lại đến đòi tiền em trai? Chị muốn bức tôi chết phải không? Tôi chết thì chị mới vui phải không?”
Dương Tư bị chỉ mà đáy lòng bà càng lạnh lẽo, run rẩy không nói được câu nào.
Bà lão thấy con gái không nói gì thì càng hung hăng, mắng xong Dương Tư bắt đầu mắng Giang Thần:
“Chính là tiểu súc sinh mày dám hỗn láo với cháu tao à? Thành tích tốt thì làm sao? Trong mắt tao mày còn không bằng một sợi lông của Thịnh Thịnh, không xứng xách giày cho nó! Có bản lĩnh thì mày lo cho cha mày đi, đừng ở đây diễu võ dương oai!”
“Mẹ!” Dương Tư kêu to: “Sao mẹ có thể nói vậy với Thần Thần! Thần Thần cũng là cháu đích tôn của mẹ mà!”
“Cháu đích tôn cái gì?” Bà Dương khinh bỉ nói: “Khuôn mặt nó chẳng có chỗ nào giống nhà họ Dương tôi. Mà nó cũng không mang họ Dương, vậy mà còn bảo là cháu đích tôn của tôi?”
Giang Thần không có ý kiến gì với lời này, vì cậu thật sự không phải máu mủ của nhà họ Dương. Không chỉ nhà họ Dương, mà cả nhà họ Giang cũng vậy.
Nhưng Dương Tư lại rất tức giận vì mẹ mình đối xử bất công, bà không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì, có lẽ là phẫn nộ, mà cũng kèm cả thất vọng...
Ngoài ra, còn có một chút cảm giác nhẹ nhõm như được giải thoát.
Dương Tư đột nhiên bình tĩnh nói: “Nếu mẹ không nhận Giang Thần là cháu, vậy mẹ có nhận con là con gái hay không?”
“Muốn tôi và cha chị nhận chị cũng được.” Bà Dương khinh khỉnh nói: “Chỉ cần chị ly hôn và tái giá ngay lập tức. Nếu chị muốn tiếp tục cuộc sống rối ren này, đừng trách tôi coi như không có đứa con gái là chị.”
“Được!” Dương Tư mặt không biểu cảm, nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi chỉ có chồng và con trai, không còn cha mẹ và anh chị em nữa. Về sau chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau.”