TràCúcDưaLeo
Hai người xấu hổ mà liếc nhau, xì một tiếng, cười.
Ngày này trôi qua một cách tình cờ.
Liếʍ đầu ngón tay.
Hôn lên mặt.
Nghe được "Thần tiên đánh nhau" cách vách.
Liệu điều gì đó cẩu huyết hơn sẽ xảy ra không?
Sự thật chứng minh, có.
—— Không có phòng dư!
Hôm nay câu lạc bộ cờ tổ chức "Mười bước cục", hầu như tất cả những người yêu thích cờ toàn Trường An đều tới Bình Khang phường, khách điếm trong phường đều trong kín chỗ.
Căn phòng họ ở ban đầu đã được đặt trước, nhưng Hồ Kiều đã dùng nắm đấm đập nát con thú Tỳ hưu trên quầy, chủ quán mới nơm nớp lo sợ mà nhường ra một gian.
Lý Tỉ nảy ra một ý kiến: "Bằng không thì chúng ta nhảy qua tường phường đi ra ngoài đi, Sử Kim Ngô nhìn thấy ta nhất định sẽ không dám nói gì."
Ngụy Vũ ma xui quỷ khiến mà cự tuyệt: "Trước ngày mai không được, một đống hồ sơ về biểu hiện của Ngụy Thiếu Khánh ở sắp xếp cao thành núi rồi."
"Yên tâm, ngươi sẽ ổn thôi. Ta sẽ giải thích với thánh nhân." "
"Vương gia có phải muốn nói với thánh nhân, thiếu khanh Đại Lý Tự đã mang theo Tiểu Phúc Vương hắn yêu thương tới Bình Khang phường, không cẩn thận chơi qua đêm, lại không cẩn thận nghe chuyện góc tường người ta, da^ʍ chịu không nổi, suốt đêm □□ ra phường?"
Lý Tỉ đỏ mặt, "Tất, tất nhiên không thể nói như vậy, chỉ là... kiếm cớ lừa gạt ông ấy."
"Không thể ở trước mặt thánh nhân vọng ngôn." Ngụy Vũ nghiêm túc nói: "Thánh nhân tin Vương gia, thương Vương gia, đều là chân thành của Vương gia, không có tư tâm tạp niệm, chẳng sợ bị lừa dối một lần, sự tin tưởng này sẽ không còn tồn tại. "
Lý Tỉ chậc một tiếng: "Đã biết, cha Ngụy."
Ngụy Vũ bất đắc dĩ bật cười.
Giọng nói ở phòng bên đột nhiên lớn hơn, như thể đang bước vào chặng nước rút cuối cùng. Ánh mắt hai người chạm nhau, nhanh chóng tách ra như bị đốt cháy.
Lý Tỉ thanh thanh giọng nói: "Nếu không thì... chúng ta trèo tường đi."
Ngụy Vũ ho nhẹ một tiếng: "Ta nghĩ sẽ không lâu nữa........ Đi lau mình trước?"
"......Được." Không thể nói vì cái gì,, nhưng Tiểu Phúc Vương ở trước mặt Ngụy Thiếu Khanh luôn có thể trở nên ngoan hơn mà không hề nhận ra.
Bên cạnh là phòng tắm, Hồ Kiều đã chuẩn bị sẵn cánh hoa và tinh dầu để thay quần áo và tắm rửa, thuận tiện ném những cánh hoa hồng mà Lý Tỉ không thích lắm vào thùng của Ngụy Vũ.
Hơi nước đậm đặc là thư giãn nhất.
Lý Tỉ cố gắng tìm chủ đề: "Tiểu Tiêu đi rồi, tối nay chắc chắn sẽ không về, nàng nói gặp người mình ghét, cũng không biết là ai."
Ngụy Vũ ra vớt được cánh hoa bên ngoài, phối hợp mà đáp lời: "Hồ tiểu nương tử sống ở đâu?"
"Chắc là vương phủ đi, hoặc là trong cung. Cấm đêm không ngăn cản được nàng."
Ngụy Vũ dừng một chút, "Trong cung?"
"Đúng vậy, Tiểu Tiêu trong cung có một cái điện các đặc biệt." Lý Tỉ hiểu được, hắng giọng, đi đến bồn tắm, thần bí nói: "Ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi không được phép nói cho người khác biết."
Ngụy Vũ cười khẽ: "Hũ mứt hoa quả của ngươi được giấu trên cây táo tàu thứ ba ở sau vườn phải không, hay là tiền riêng của Đặng Hình chưa cho Hồ tiểu nương tử?"
"Ngươi cho rằng ta là quỷ ấu trĩ sao?" Một cục khăn vải ướt lướt qua bình phong bay lại đây.
Ngụy Vũ quay người lại bắt lấy.
"Vương gia mời nói."
"Không muốn nói nữa."
"Ngụy mỗ cầu Vương gia nói."
"Không thành ý."
Ngụy Vũ cười cười, dùng khăn ướt xoắn đuôi tóc lại, bóp nhẹ. "Vậy thì Ngụy mỗ sẽ dùng bí mật của mình cùng Vương gia trao đổi, được không?"
Lý Tỉ ngoài miệng nói không nghe, thực tế lỗ tai đã dán lại đây.
Ngụy Vũ nhếch môi nói: "Thật ra tóc của Ngụy mỗ cũng xoăn."
"Thiệt hay giả?" Lý Tỉ đẩy bình phong ra, nghiêng nửa người qua, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào ngực hắn.
Thực ra đó là tóc trên ngực, chỉ là thuận tiện nhìn vào ngực thôi. Còn có vai, còn có eo, còn có dưới thắt lưng...
Lý Tỉ ho khan một tiếng: "Quăn thật đấy."
Ánh mắt Ngụy Vũ trầm xuống, rầm một tiếng, lại đem bình phong kéo trở về.
Lý Tỉ đỏ mặt, ra vẻ nhẹ nhàng, "Xin lỗi a, ta không phải cố ý nhìn trộm bờ vai rộng phẳng và cơ ngực rắn chắc của ngươi!"
Ngụy Vũ: "......"
"Không sao, ta cũng thấy được Vương gia." Hơn nữa, hắn mới vừa rồi đứng, trên cao nhìn xuống, xem càng rõ ràng.
Lý Tỉ liếc nhìn bộ ngực trắng nõn mềm mại của mình, còn có trước ngực...... Ảo não mà vỗ vỗ mặt nước.
Thua.
Nước bắn tung tóe khắp nơi, những cánh hoa màu vàng hồng theo dòng nước chuyển động lên xuống, giống như tâm trạng của hai người lúc này.
Ngụy Vũ nói giọng khàn khàn: "Ta tắm xong, ra... ngoài trước."
"Ừ, ngươi đi trước, ta phải ngâm mình một lát." Lý Tỉ cuộn thân mình, vùi mình vào trong bồn tắm.
Ngụy Vũ c mặc quần áo, đi vòng qua bình phong, quay đầu lại chỉ thấy một cái đầu tròn tròn nhô ra khỏi mặt nước, không khỏi bật cười.
Lý Tỉ gãi mép thùng, đẩy nó lên từng chút một, cho đến khi lộ ra một đôi mắt ươn ướt, hắn mới lặng lẽ nhìn. Phát hiện Ngụy Vũ còn chưa rời đi, y lại co rúm người lại.
Ngụy Vũ sợ y chết đuối nên lúc đóng cửa còn cố ý tạo ra tiếng động, nhưng không rời đi mà đứng ở ngoài cửa để bảo vệ y.
Lý Tỉ rất nhanh liền đi ra. Có lẽ trước nay chưa bao giờ tự chăm sóc bản thân, quần áo mặc lung tung, tóc chưa khô.
Ngụy Vũ liếc nhìn, bất an trong lòng liền biến mất.
Vẫn là một đệ đệ nha!
Như có mối liên hệ nào đó, khi Lý Tỉ trở về phòng ngủ, điều đầu tiên đó là: "Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ coi ngươi là ' cha ' ta, thân mặt a, ôm nhau a, vuốt ve a, cũng không tính là gì hết."
Ngụy Vũ không có phản ứng, chỉ là đè y xuống ghế, lau tóc cho y.
Lý Tỉ quay lưng về phía hắn, không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ có thể cảm giác được ngón tay thon dài của nắm lấy mảnh vải, nhẹ nhàng lau vào giữa tóc mình.
Lý Tỉ nâng tay lên, sờ soạng chọc chọc hắn.
Ngụy Vũ không trả lời, chỉ đè y xuống lại, lau tóc cho y.
Lý Tỉ lại chọc chọc, "Ngươi mau nói chuyện a!"
Ngụy Vũ nhìn đầu ngón út trắng tròn trên mu bàn tay ăn vạ chính mình kia, chậm rãi mở miệng: "Ta không nghĩ muốn con trai lớn như vậy."
"Ta cũng không muốn người cha hung dữ như ngươi đâu!" Lý Tỉ nỗ lực tìm chủ đề, "Ý ta chính là, quan hệ của chúng ta tốt, những việc nhỏ đó không cần để ở trong lòng, được không?"
Ngụy Vũ cong cong môi, không nở khó xử y, "Việc nhỏ? Cái bí mật kia sao?"
"Đúng đúng đúng, chính là bí mật kia." Lý Tỉ vội vàng thuận sườn núi hạ lừa, nghiêm trang nói, "Nếu ngươi nói cho ta một bí mật, ta cũng thực hiện hứa hẹn, nói cho ngươi."
Y cất giọng nói, dùng khí âm rất nhỏ nói: "Ta nói cho ngươi biết, Tiểu Tiêu có khả năng là công chúa!"
Ngụy Vũ ngẩn ra, này thật đúng là bí mật.
"Ai nói cho Vương gia?"
"Không ai nói cho ta, ta tự nghĩ."
Ngụy Vũ cười, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều.
"Ngươi đừng không tin, ta không ngừng nghĩ như vậy, đại huynh cùng nhị ca cũng cảm thấy như vậy. Ta khi còn nhỏ không phải đi theo tổ mẫu ở tại trong cung sao, đã sớm nghe nói thánh nhân nuôi một đứa trẻ tại hậu cung, cũng không biết là vị nương nương nào sinh, cũng không phong công chúa."
"Sau này, hình như là vị nương nương sinh nàng kia cũng qua đời, cung điện nơi Tiểu Hồ Tiêu ở trở thành cung điện lạnh lẽo, đại huynh mỗi ngày đều cầm đầu bắt nạt nàng."
"Lúc 6 tuổi, ta cứu nàng khỏi một hồ nước đóng băng, nàng liền đi theo ta. Ta ban ngày đi Học Cung đọc sách, nàng thì đi luyện võ, ta luyện cưỡi ngựa bắn cung, nàng vẫn là luyện võ, nàng nói luyện tốt võ công, đại huynh cũng không dám bắt nạt nàng."
TràCúcDưaLeo
"Đại huynh thật sự không dám." Lý Tỉ cuối cùng kết luận.
Ngụy Vũ: "......"
Vấn đề không phải là, nếu Hồ Kiều là phi tần hậu cung sở sinh, vì sao thánh nhân không nhận, lại vì sao họ Hồ thay vì họ Lý sao?
"Đậu cô cô nói chúng ta đọc quá nhiều thoại bản, đưa ra những giả định tào lao, thật ra Tiểu Tiêu được sinh ra từ một tội nô, trước khi bị giam đã mang thai —— ta càng thích tin rằng nàng thực sự là một công chúa, dù sao thì võ công Tiểu Tiêu nhà ta lợi hại như vậy!"
Ngụy Vũ: "......" Hắn càng tin tưởng vào nữ quan họ Đậu kia hơn.
Con nối dõi kim thượng đơn bạc, nếu Hồ Kiều thật là huyết mạch hoàng thất, thánh nhân cùng Thái Hậu sẽ không thể để nàng sống ở bên ngoài.
Sau khi trao đổi "bí mật", chút khó xử giữa hai người cũng đã biến mất.
Lý Tỉ dựa vào trên ghế tựa như không có xương, nghiêng đầu nhìn Ngụy Vũ, "Ngươi thật sự không ăn thịt lợn à?"
Ngụy Vũ ngẩn ra, đây chính là lời nói ban ngày của Sài Lam Lam, không nghĩ tới, y lại thực sự nhớ tới hiện tại.
"Không thích ăn thì lần sau đừng ép, chúng ta có thể ăn thịt cừu, thịt nai, thịt thỏ." Lý Tỉ cong mắt, nhẹ giọng nói, tựa như đang dỗ dành y.
"Không phải là không ăn, chỉ là không thích thôi."
"Vì sao?"
Vì sao chứ?
Vì một quá khứ không thể chịu nổi.
Có lẽ là màn đêm yên tĩnh khiến người ta thư thái, có lẽ là người bên cạnh quá trong sáng ngây thơ, cùng những chuyện đã qua đã giấu kín trong lòng nhiều năm, không bao giờ muốn chậm rãi nhắc đến với người khác nhưng kiên quyết chọc thủng tuyến phòng ngự.
"Lúc còn nhỏ, ta sống cạnh chuồng lợn, ngày nào cũng quan sát cho ăn, nhìn nhiều quá không muốn ăn nữa." Ngụy Vũ vô thức vuốt ve vết sẹo trên huyệt hợp cốc.
*Vị trí
huyệt hợp cốc là nằm giữa gốc ngón cái và ngón trỏ.
Lý Tỉ đã sớm phát hiện ra, mỗi lần suy nghĩ hoặc đè nén tức giận đều sẽ chạm vào nơi này.
"Đây là bị heo cắn sao?" Lý Tỉ nắm lấy tay hắn, kéo lên trước mắt, cẩn thận nhìn kỹ.
Có một vết sẹo rất dài, kéo dài từ huyệt hợp cốc đến phía bên kia lòng bàn tay, màu da nhạt hơn những nơi khác, hơi lồi lên và hơi cứng. Không khó để tưởng tượng vết thương lúc đó sâu đến mức nào, có thể còn sâu hơn, mất đi nửa lòng bàn tay.
Lý Tỉ chạm vào hắn rất cẩn thận, như sợ hắn bị thương.
Trong lòng Ngụy Vũ có chút nóng bừng.
Tiểu Phúc Vương kim tôn ngọc quý không hề ngạc nhiên hay khinh thường, hắn cũng không "tò mò" về kinh nghiệm nuôi lợn của mình, cũng không lấy danh nghĩa "chăm sóc" đặt câu hỏi, y chỉ quan tâm đến vết thương của mình.
Còn oán hận mà giúp hắn mắng: "Thật là một con heo xấu xa, chết cũng không đáng tiếc!"
"Quả thực đã chết rồi." Ngụy Vũ nhẹ giọng nói.
Bị hắn ném tới bờ ruộng, ăn cỏ tiêu chảy, bị tiêu chảy hết lần này đến lần khác, ngày càng yếu đi, cuối cùng gầy đến da bọc xương, ch·ết mất.
"Chết tốt lắm. Nếu là ta, ta sẽ ra lệnh cho quân lính treo nó lên, quất nó trăm roi rồi gϊếŧ thịt lấy thịt."
Ngụy Vũ khẽ cười một tiếng, trong khóe miệng có chút buồn bã.
Khi đó, bên người hắn làm gì có binh phủ?
Toàn bộ Khương gia, chỉ có hắn là người ngoài.
Kể từ khi ông ngoại cùng cữu cữu qua đời, cuộc sống của hắn ngày càng trở nên khó khăn. Không chỉ các dì và anh em họ của hắn thoải mái bắt nạt anh ta, mà ngay cả những con lợn cũng gầm gừ và càu nhàu khi nhìn thấy hắn.
Này cũng sao.
Mỗi ngày ăn chút cơm thừa canh cặn không sao.
Dậy sớm tham nấu thức ăn cho lợn trong bóng tối không sao.
Thỉnh thoảng bị dì đánh mắng cũng không sao.
Sống trong một túp lều nhỏ, mùa hè thì mưa, mùa đông thì tràn ngập gió.
Bên cạnh là chuồng lợn luôn hôi hám nhưng đối với hắn nó cũng chẳng là gì cả.
Dưới giường cất giấu có mấy cuốn sách có thể thỉnh thoảng lấy ra đọc, đây chính là niềm an ủi lớn nhất đối với tiểu Ngụy Vũ.
Nhưng...
"Sao con lợn lại cắn ngươi? Nó đói bụng sao?" Lý Tỉ nghịch ngón tay, uốn cong chỗ này chỗ kia, véo ngón tay sờ vào vết sẹo.
Lực mềm mại và ấm áp khiến trái tim Ngụy Vũ khẽ run lên, hắn hoàn toàn mất cảnh giác.
"Không phải là nó đói, ta chỉ là đem nó ra ngoài ăn cỏ lợn mà thôi."
"Ăn cỏ xong muốn vào chuồng lợn, lại xông vào chuồng cỏ, nhai nát sách của ta."
Ngụy Vũ nhắm mắt, xoa dịu những cảm xúc gần như nghẹt thở.
Những cuốn sách đó là sự cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời tuổi thơ đen tối của hắn. Nhìn lại đã nhiều năm như vậy, vẫn không thể quên được cảm giác tức giận và tuyệt vọng lúc đó.
Lúc đó hắn mới sáu tuổi, gầy như cây nấm, đầu to thân nhỏ, tuyệt vọng vì mạng sống, hắn lao tới giật lấy cuốn sách, bị heo nuốt nửa bên bàn tay một ngụm.
Lúc đó mấy anh em họ đang ở ngoài chuồng nhìn, vừa cười vừa hét: "Con hoang không ai muốn đang đánh nhau với lũ lợn, haha, lại đây mà xem!"
Nếu như sự đau đớn và tức giận không khơi dậy ham muốn mãnh liệt của hắn, hôm nay, bàn tay này có thể sẽ không còn nữa.
Lý Tỉ nắm lấy tay hắn, ôm chặt vào ngực hắn, càng ngày càng ôm chặt hơn.
Ngoài miệng lại hi hi ha ha mà nói tương phản nói: "Ngươi thật đúng là quá may mắn! Ngươi không biết, điều ước đầu tiên ta mỗi sáng khi thức dậy là sẽ có sấm sét từ trên trời xé toạc học đường thành cặn bã; hoặc là một con chó đen lớn xông vào, lấy đi những chữ lớn mà ta viết ngậm đi, đừng để thánh nhân nhìn thấy......"
Ngụy Vũ không khỏi cười.
Hắn biết, Lý Tỉ đang an ủi anh bằng cách này.
Hắn thu ngón tay lại, ôm bàn tay vào lòng bàn tay rồi nhanh chóng buông ra. Chỉ cho phép mình thưởng thức trong một thời gian rất ngắn.
Bàn tay của Lý Tỉ "trốn thoát", sau khi xác nhận rằng nó an toàn, khıêυ khí©h hắn. Năm lần bảy lượt, không bao giờ chán.
Ngụy Vũ chậm rãi nhếch môi, lúc này, vết thương khắc sâu trong lòng hơn mười năm đang dần đóng vảy, cứng lại thành sẹo.
Không còn chảy máu nữa.
Không còn thối nữa.
Không còn lo bị rách vùng đau bất cứ lúc nào.
Không còn nữa, không còn có thể nhìn thấy ánh sáng nữa.
"Ngươi rất thích sách sao? Để ta tặng cho ngươi, ta có rất nhiều." Lý Tỉ ngẩng đầu, đôi mắt rực lửa, giống như mặt trời mùa hè, sáng ngời chói mắt.
Ngụy Vũ dời đi tầm mắt, "Đưa hết cho ta?"
"Chỉ sợ là không, có một ít là của phụ thân ta, trừ khi ngươi cưới ta sinh con, ngươi mới có thể thừa kế gia sản của Phúc Vương phủ."
Lý Tỉ làm mặt quỷ, làm cho hắn vui vẻ, "Giống như vợ chồng nhà bên."
Ngụy Vũ cười: "Vương gia đang làm khó ta."
"Ta cũng nghĩ vậy."Lý Tỉ cười khúc khích, đột nhiên lại gần hắn, đôi mắt như ngọc nhấp nháy nhấp nháy, "Ngươi nói, người bên cạnh là ai sẽ biết chúng ta?"
"Nhìn xem sẽ biết."
Ngụy Vũ vén vạt áo lên, đi về phía cửa mấy bước. Rời xa Tiểu Phúc Vương đầy mùi ngọt ngào mùa đông, hơi thở của hắn cuối cùng cũng trở nên dễ dàng hơn.
Vẻ mặt Lý Tỉ hưng phấn ngồi dậy, "Ngươi thật sự đi xem sao?"
"Không xem. Ta chỉ là đi gọi chút đồ ăn cho Vương gia."
Ngụy Vũ mở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy có người từ trong phòng bên cạnh.
Trong lòng Ngụy Vũ giật mình.
Sao là hắn?!
Trong tiềm thức muốn đóng cửa lại nhưng đã quá muộn.
Đối phương cũng thấy được hắn.
Trong lúc nhất thời, không khí đình trệ.
Là tiết tấu gi·ết người diệt khẩu.
TràCúcDưaLeo