Chương 70: Chiếc giày thủy tinh còn lại đâu mất rồi? - Hoàn chính văn

Chu Lâm không biết nên hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào.

Quả thực, cậu biết bạn thân mình đang yêu đương, cũng biết chú út mình có bạn gái. Dù sao trên tay bọn họ đều đeo nhẫn, muốn không chú ý đến cũng khó.

Nhưng ai mà ngờ được hai người này lại yêu nhau và chiếc nhẫn trên tay họ cũng là một cặp chứ?

Quen biết bạn học đại học hai năm rưỡi, trở nên thân thiết ít nhất cũng được hai năm, cậu chưa từng nghĩ đối phương sẽ trở thành…?

Bề trên?

Còn là loại phương thức này nữa?

Chu Lâm khó tin che mặt, ngượng ngùng đến mức hàm răng ê buốt.

Vừa nãy chú út của cậu đã nói gì nhỉ? Về Tiểu Nam Châu cùng nhau ăn bữa cơm? Bọn họ đã đến bước gặp người lớn rồi sao?

Nghĩ đến đây, cậu buộc phải nhớ lại những gì mình vừa trải qua. Nhấn vào tin nhắn thoại Khương Gia Di gửi đến, nhưng lại bất ngờ nghe thấy giọng chú út.

Suy nghĩ của cậu có chút lộn xộn, đến nỗi nhớ ra nhiều chi tiết một cách hỗn loạn. Bao gồm cả trải nghiệm trước đây được người lớn trong nhà tác hợp với Khương Gia Di, cùng với lời cảnh báo của Chu Tự Thâm với cậu vào thời điểm đó, chú út bảo cậu thích hay không cũng phải nói rõ ràng càng sớm càng tốt.

Cậu không dám nghĩ đến chuyện hai người bắt đầu từ khi nào.

Sau khi miễn cưỡng bình tĩnh lại, Chu Lâm cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn thoại lúc nãy: [Không đúng dịp mất rồi, đúng hôm đó mình lại có kế hoạch khác]

Khương Gia Di: [Không sao không sao! Cậu cứ lo việc của cậu là được rồi. Đừng để ý đến tin nhắn thoại lúc nãy, thật đấy!]

Nét mặt cậu hơi xoắn xuýt, chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào đã nhìn thấy tin nhắn Wechat của Chu Tự Thâm gửi đến.

[Nếu cháu không đến cô ấy sẽ nghĩ nhiều. Là bạn bè bao lâu nay, cháu nên cân nhắc cảm nhận của cô ấy nhiều hơn.]

Chu Lâm: “…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cho nên tại sao vừa nãy chú út còn hỏi cậu có rảnh hay không, lẽ nào chỉ vì làm bộ làm tịch trước mặt Khương Gia Di thôi hả?

Cậu thở dài, trong lòng thầm oán chú út bày đặt, trả lời một câu: “Cháu biết rồi”.

Cảm ơn bọn họ đã nói trước cho cậu, tránh cho cậu bối rối nếu biết tin này ngay lúc họ gặp nhau, bây giờ cậu vẫn còn thời gian ít nhất vài ngày để chậm rãi làm quen.

Tuy nhiên, đợi đến cuộc hẹn vào cuối tuần sau, Chu Lâm mới phát hiện mấy ngày hòa hoãn dường như không có tác dụng gì.

Mấy ngày nay cậu không gặp Khương Gia Di ở công ty. Hai người cũng ngầm hiểu với nhau, không nhắc đến cuộc hẹn ăn trưa, nhưng khoảnh khắc gặp nhau ở nhà họ Chu, sự bối rối im lặng mấy ngày nay thực sự đã đến.

Đặc biệt là khi bọn họ vô tình nhìn nhau và cách xưng hô khi mọi người gặp nhau.

Cô gọi bà nội Chu là “bà nội”, gọi Thẩm Tố Ngọc “dì”, sự chênh lệch về vai vế của hai người thể hiện rõ ràng trong cách xưng hô.

Bà nội Chu và Thẩm Tố Ngọc đều nhận ra bầu không khí ngại ngùng giữa hai người họ, rất tinh ý không nhắc lại một vài chuyện nào đó.

Đối với bà nội Chu và Thẩm Tố Ngọc mà nói, khó có thể tưởng tượng được khi nghe thấy chính miệng Chu Tự Thâm nói thích một người, còn có ý định lập gia đình. Chưa kể đối phương còn nhỏ hơn anh mười tuổi, không những là bạn học của Chu Lâm, mà còn từng bị bọn họ tưởng có gì đó với Chu Lâm.

Nhìn từ một góc độ nào đó, Chu Tự Thâm chính là “hớt tay trên” của cháu trai mình, bọn họ ngay lập tức nghi ngờ mọi hành động của anh đều có ý đồ riêng. Vừa mở miệng hỏi, anh thậm chí còn thẳng thắn thừa nhận.

Một mặt bọn họ rất vui mừng, mặt khác tâm tình lại hơi phức tạp. Một tháng nay, họ thường xuyên đề nghị gặp mặt nhưng Chu Tự Thâm liên tục từ chối, anh nói không vội.

Không vội? Sao có thể không vội kia chứ?

Mặc dù ấn tượng của họ đối với cô gái nhỏ không tệ, cũng từng có ý định trở thành người một nhà, nhưng người ở bên cô lại bỗng nhiên từ cháu trai biến thành chú út. Thế này… thật sự thích hợp sao?

Cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi, nếu không nói thì ai dám nghĩ tới chuyện cô lại yêu đương với người đã ba mươi như Chu Tự Thâm chứ? Tuổi tác và trải nghiệm của hai người có sự khác biệt khá lớn, thật sự có thể được sao?

Vậy mà đợi đến khi gặp mặt, mọi lo lắng đều tan biến rất nhanh.

Ngay cả khi mặc quần áo dày vào mùa đông, vòng eo của cô gái nhỏ dù bị chiếc áo ngoài thắt chặt cũng vẫn rất mỏng manh. Mái tóc dài mềm mượt phủ lên gò má trắng nõn, chóp mũi hơi ửng đỏ vì lạnh.

“Chào bà nội Chu, chào dì ạ”. Một nụ cười ngượng ngùng cong lên trên khóe môi cô, hai hàng mi chớp động, điềm tĩnh cất tiếng gọi.

Hai ngày trước, Khương Gia Di bắt đầu quấn lấy Chu Tự Thâm hỏi mình nên mặc cái gì. Tối hôm qua cô lại xoắn xuýt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng mới tổng hợp lại những lời khuyên của Lương Hà và những người chị em tốt.

Còn câu “mặc gì cũng đẹp” của Chu Tự Thâm đương nhiên chỉ có tính chất tham khảo.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau khi thức dậy, cô chuẩn bị cả một buổi sáng, cẩn thận kiểm tra không biết bao nhiêu lần từ đầu tóc đến gót chân, trên đường đi còn không chịu dựa lưng vào ghế vì sợ làm rối tóc của mình.

Nhưng đối với bà nội và mẹ của Chu Tự Thâm, dáng vẻ cô nở nụ cười nhẹ nhàng đứng bên anh đã là đòn tấn công mạnh nhất, những thứ khác chỉ là dệt hoa trên gấm.

Sau khi chào hỏi, Khương Gia Di bắt gặp ánh mắt của Chu Lâm bên cạnh, lập tức lúng túng rời tầm mắt đi nơi khác.

“Ừ, tốt… tốt lắm”. Trái tim của bà nội Chu mềm nhũn, giữ chặt cô cười tít mắt: “Lạnh lắm phải không? Mau vào đây ngồi”.

Không còn cách nào khác, bà cụ đang mang tâm thế nhìn cháu dâu tương lai. Chu Tự Thâm đồng ý lập gia đình là bà cụ cũng tạ ơn trời đất lắm rồi, chưa kể đối phương là một đứa trẻ ngoan ngoãn, người gặp người thích như vậy chứ.

Khương Gia Di gật đầu đáp, bị bà nội Chu và Thẩm Tố Ngọc kéo vào phòng khách.

Mặc dù cô đã từng đến đây, nhưng đó là tham gia tiệc sinh nhật của Chu Lâm với tư cách bạn cùng lớp, hoàn toàn không thể so sánh với tình cảnh hôm nay.

Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cô nhất định sẽ không chọn mặc bộ trang phục “nhập vai” đó, càng phải chú ý lời nói và hành động của mình.

“Lần trước khi con đến thì nhà đông người, không thể nói chuyện được nhiều. Lần này, cuối cùng cũng có cơ hội rồi”. Bà nội Chu nói: “Đừng khách khí như lần trước nữa nhé, cứ coi như nhà mình là được”.

Thẩm Tố Ngọc mỉm cười ngầm thừa nhận cách nói này, lại trêu chọc: “Đều trách Tự Thâm chỉ lo công việc, chúng ta hối nó mấy lần mà nó đều không chịu dẫn con về ăn cơm”.

“Thật ra nguyên nhân là do con”. Khương Gia Di chớp mắt mỉm cười ngượng ngùng, sau đó ngước mắt lên nghiêm túc giải thích: “Có lẽ anh ấy sợ con căng thẳng nên trì hoãn một thời gian”.

“Đứa bé ngốc, có gì đáng căng thẳng chứ”.



“Nó cũng thật là, cũng không chịu giải thích giúp chúng ta, lẽ nào chúng ta là thú dữ gì đó sao?”

“Đừng lo lắng, lại đây, ngồi lại đây”.

Bà nội Chu và Thẩm Tố Ngọc mẹ một câu con một câu, nhiệt tình kéo Khương Gia Di ngồi xuống sô pha.

Vì vậy, chỉ vài phút sau khi bước vào cửa nhà họ Chu, Chu Tự Thâm đã hoàn toàn mất đi quyền lợi ở cạnh cô, đành phải lùi lại ngồi sang một bên.

Chu Lâm ngồi bên tay phải anh, người co lại một dúm.

Hai chú cháu ngồi im lặng một lúc, điều này tạo nên sự tương phản rõ ràng với sự sinh động và ríu rít ở bên kia.

“Chú út”. Qua một lúc, cuối cùng Chu Lâm không nhịn được nữa: “Lúc trước chú nhắc nhở cháu nói rõ ràng, là vì…”.

“Ừ”. Chu Tự Thâm bình thản cắt ngang lời cậu.

Những lời chưa kịp nói ra, bọn họ đều biết nội dung là gì.

Cậu lập tức nghẹn họng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Cũng không chỉ là nguyên nhân này”. Chu Tự Thâm lại nói: “Chủ yếu là muốn khiến cháu học cách gánh vác trách nhiệm”.

Chu Lâm: “…”.

Cũng không cần phải nghiêm trọng như thế chứ.

Cậu gật đầu mỉm cười, mặc sự im lặng lại tiếp diễn.

Thẩm Tố Ngọc chú ý đến tình hình bên này, tốt bụng giúp Chu Lâm tìm cớ chuồn đi. Sau đó bà lại nhìn Chu Tự Thâm với ánh mắt không hài lòng, ý bảo anh nên cân nhắc đến cảm nhận của cháu mình.

Anh khẽ gật đầu, nhìn có vẻ đồng tình nhưng thực ra lại rất không hợp tác.

Thấy thế, Thẩm Tố Ngọc mặc kệ anh, quay đầu tiếp tục nói chuyện phiếm với cô gái nhỏ bên cạnh.

Khương Gia Di không chú ý đến “sóng cuộn” giữa hai mẹ con họ, chỉ chú ý đến Chu Lâm đứng dậy ra ngoài, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Bà nội Chu và Thẩm Tố Ngọc vô cùng nhiệt tình, cô nhận quà gặp mặt đến mỏi tay, không khỏi lúng túng nhìn về bên kia sô pha khi không thể từ chối tấm thịnh tình, vô thức xin Chu Tự Thâm giúp đỡ.

Trong hoàn cảnh xa lạ, con người luôn luôn tìm kiếm người mà họ quen thuộc nhất theo bản năng.

Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu và bối rối của cô, Chu Tự Thâm không khỏi cong môi cười. Anh đang muốn giải vây giúp cô thì nghe thấy bà nội Chu nói đùa: “Không cần nhìn nó, lẽ nào chúng ta tặng quà cho con mà nó cũng muốn quản sao? Làm gì có kiểu người nào dựa vào mình lớn tuổi hơn mà quản này quản nọ”.

Vẻ mặt anh chợt khựng lại, nhướng mày không ý kiến, cũng không lên tiếng, làm ra dáng vẻ tốt tính.

“Thật ra không phải như vậy…”. Khương Gia Di nhanh chóng cố gắng giải thích thay anh, nhưng lại phát hiện bà nội Chu và Thẩm Tố Ngọc đang nhìn mình âu yếm, như thể họ không quan tâm đến cô đang nói gì.

Cô mím chặt môi lúng túng, gương mặt đỏ lên từng chút một.

“Da mặt cô ấy mỏng”. Cuối cùng Chu Tự Thâm cũng chịu lên tiếng, cười nói: “Mẹ, hai người đừng làm cô ấy sợ”.

Thật ra anh rất hiểu sự yêu thích của họ đối với cô. Trên người cô có một loại ma lực, đó là rất khó làm cho người ta chán ghét, nhưng lại rất dễ chạm đến nơi mềm mại nhất trong trái tim của đối phương.

Tất cả những nét đáng yêu và hồn nhiên trên người cô đều là những đặc điểm bộc lộ một cách tự nhiên, không hề có phần nào cố gắng che giấu cả.

Cho nên anh căn bản không cần lo lắng người nhà anh có thích cô hay không, nhưng anh cũng vui vẻ nhìn cô căng thẳng mấy ngày nay vì điều đó, đương nhiên cũng rất vui khi cô quấn lấy anh để an ủi vì thiếu tự tin.

Anh luôn có cảm giác thành tựu và dần dần tìm được thú vui trong mỗi lần dỗ dành cô.

“Nói cái gì thế, ai dọa ai cơ?” Bà nội Chu khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn Thẩm Tố Ngọc, lập tức hiểu ý nhau mà mỉm cười.

Miệng nói là vậy, nhưng thực tế bọn họ lại rất hài lòng về sự bảo vệ của Chu Tự Thâm đối với Khương Gia Di.

Ánh mắt và giọng điệu đều không thể giả vờ được, ít nhất bọn họ chưa từng thấy một mặt như vậy trên người anh.

Ai có thể ngờ được một người như anh cuối cùng lại bị hạ gục bởi một cô gái tuổi đôi mươi chứ?

Tuần trước, khi anh nói muốn dẫn cô về nhà, còn đặc biệt căn dặn không được nhắc chuyện của Chu Lâm, không được nóng lòng thúc giục bọn họ mau ổn định, thật sự là đã thay cô suy nghĩ chu đáo mọi mặt.

Trong lúc vui vẻ, bà nội Chu lại có chút lo lắng, chỉ là không biểu hiện ra.

Mọi người trò chuyện vui vẻ hòa thuận.

Ăn xong cơm trưa, Thẩm Tố Ngọc tìm cơ hội gọi Chu Tự Thâm đến nói chuyện.

“Mẹ và bà nội đều rất thích Gia Di, cái này không có gì để nói cả”. Bà suy tư một lúc: “Về phần các con có hợp hay không, giống như chúng ta uống nước, nóng lạnh tự biết”.

Chu Tự Thâm biết bà vẫn còn câu sau, bởi vậy chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.

Thẩm Tố Ngọc lại nói: “Gia Di mới hai mươi tuổi, các con mới bên nhau được mấy tháng. Chuyện tình cảm quả thực nên chậm lại một chút, chuyện tốt thường hay gặp trắc trở. Có thể thấy được con bé rất thích con, nhưng suy nghĩ trong chuyện này vẫn còn khá mông lung, cho nên con nói chúng ta không nên nóng lòng, mẹ hiểu và cũng rất ủng hộ”.

“Nhưng”. Đề tài câu chuyện của bà lại thay đổi: “Bản thân con phải nắm chắc”.

Chu Tự Thâm im lặng không lên tiếng, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Qua khung cửa, anh nhìn thấy Khương Gia Di đang nở nụ cười nhẹ nhàng, điềm tĩnh ngồi nói chuyện bên cạnh bà cụ, trên chiếc bàn trước mặt còn đặt một bó hoa.

“Cứ từ từ thôi”. Một lúc sau, anh thản nhiên nói.

Dù sao anh cũng rất có kiên nhẫn về những chuyện mà anh muốn đạt được mục đích.

Bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian.



Sau khi gặp người lớn nhà họ Chu, cuộc gặp gỡ giữa hai nhà cũng được lên kế hoạch. Bọn họ quyết định hẹn ăn cơm với nhau trước năm mới.

Ăn cơm xong về đến nhà, Khương Gia Di mở lịch trên điện thoại ra tính toán, tâm trạng càng trở nên vui vẻ.



Qua nghỉ Tết thì kỳ thực tập của cô ở công ty cũng chính thức kết thúc. Ăn Tết xong, còn một tuần nữa mới phải đến trường, tức là cô có tổng cộng nửa tháng để nghỉ ngơi thoải mái.

Điều này cũng có nghĩa là trong nửa tháng này, cô không cần phải trốn tránh bạn học, đồng nghiệp và gia đình nữa, cô có thể yên tâm mạnh dạn ở bên Chu Tự Thâm rồi.

Nghĩ đến điều này, cô không khỏi vui vẻ lăn vài vòng trên giường.

Trước đây cô luôn cảm thấy người lớn hai bên gia đình gặp nhau là một chuyện vô cùng quan trọng, cứ nghĩ yêu nhau trong tình huống như vậy sẽ rất áp lực, nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy…

Cảm giác được yêu đương một cách quang minh chính đại mà không cần phải che giấu người khác thật sự rất tuyệt!

Khương Gia Di đang vui vẻ bọc mình trong chăn lăn qua lăn lại trên giường, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng dừng lại nhìn về phía cửa.

Chu Tự Thâm vừa đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy một cuộn chả giò đang lăn lộn trên giường, bước chân bỗng dừng lại.

Chẳng mấy chốc, “cuộn chả giò” lăn tròn nửa vòng rồi quay lại, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng sau lớp chăn bông, mái tóc dài rối bù, vài sợi lòa xòa bên má.

Cô cứ ngây ngô nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

Một giây sau, anh không nhịn được bật cười.

Khương Gia Di lập tức cố gắng vùng vẫy, nhưng không biết vì sao chăn bông lại quấn chặt như vậy. Cô thử mấy lần vẫn không thành công, ngược lại còn khiến bản thân mệt đến nỗi thở hổn hển.

Chu Tự Thâm chậm rãi bước đến.

Ngay lúc Khương Gia Di nghĩ anh sẽ tốt bụng cứu mình thì anh lại khom người siết chặt chiếc chăn có phần lỏng lẻo lại, sau đó quỳ xuống bên giường rồi cúi đầu hôn cô.

Cô biết là anh cố tình làm vậy, vì thế bèn xấu xa rút tay từ trong chăn ra quấn lấy cổ anh.

Anh khẽ cười, tiếp tục hôn cô, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén tóc trên má cô ra rồi tiến vào trong chăn.

Ngay khi hơi thở ngày càng gấp gáp, cô bỗng nhiên buông bàn tay đang ôm lấy anh, thoát khỏi chăn bông dọc theo khe hở mà anh mở ra, lăn qua một bên nhìn anh tỏ vẻ đắc ý.

Chu Tự Thâm hơi sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức bật cười.

“Thế này gọi là tương kế tựu kế”. Cô chớp mắt tinh quái, chống người ngồi dậy.

Anh ngồi xuống bên cạnh giường, hơi thở đều đặn chậm rãi, tự nhiên đưa tay về phía cô.

Khương Gia Di nhìn anh một lúc, sau đó từ từ dịch đến để anh ôm mình vào lòng.

“Có chuyện gì mà vui thế?” Anh cụp mắt, kiên nhẫn sửa sang lại đầu tóc cho cô.

Nghe thế, cô kể cho anh về những điều mình vừa nghĩ: “Nhưng sau khi khai giảng, em chỉ có thể để chiếc nhẫn ở nhà, nếu bị bạn bè phát hiện sẽ rất phiền phức”.

Cho dù làm thành một sợi dây chuyền và đeo trên cổ cũng không khả thi, hơn nữa còn rất dễ mất.

Chu Tự Thâm trầm ngâm trong giây lát: “Đặt lại cho em một cái khác?”

“Được đấy!” Đôi mắt Khương Gia Di sáng lên: “Nó phải giống hệt như chiếc trên tay anh, nhỏ hơn một chút là được”.

Cô thật ngốc, sao lúc trước lại không nghĩ ra ý tưởng này chứ.

“Chiếc trên tay anh?” Anh cúi đầu nhìn, không khỏi nhíu mày vì cảm thấy nó quá đơn giản.

“Phong cách này sẽ không quá bắt mắt khi ở trường, hơn nữa chúng ta còn có thể đeo giống hệt nhau, anh không thấy nó rất đặc biệt sao?”

Trái tim Chu Tự Thâm mềm nhũn, bất đắc dĩ gật đầu ừ một tiếng.

Khương Gia Di hài lòng ôm lấy eo anh, tiếp tục trò chuyện trong vòng tay anh.

“Đúng rồi!” Cô đột nhiên nói: “Chẳng phải hôm qua em về chung cư cạnh trường học sao, lúc tìm đồ trong phòng thay quần áo, anh đoán xem em tìm thấy cái gì?”

“Cái gì?”

“Chiếc ‘giày thủy tinh’ lúc trước anh tặng em!”

Chu Tự Thâm mỉm cười “Ừm” một tiếng, không nói gì thêm.

“Thật ra em vẫn luôn muốn hỏi chiếc còn lại của đôi giày này ở đâu rồi”. Khuôn mặt Khương Gia Di tràn đầy sự tò mò thích thú: “Nhưng em lại nghĩ, lỡ như anh nói vứt rồi hoặc không biết thì sẽ phá hỏng bầu không khí lãng mạn”.

Dường như không có câu trả lời thích hợp cho câu hỏi này, cho dù anh trả lời với cô là đã cất nó lại rồi thì đó cũng chỉ được coi là thỏa đáng.

“Anh nghĩ, có lẽ không đâu”.

“Thật không? Thế anh mau nói cho em, anh đã làm gì với chiếc giày còn lại?”

Chu Tự Thâm vuốt ve vành tai của cô, lần đầu tiên anh không bị vẻ mặt háo hức của cô lay động tâm tình: “Anh sẽ nói cho em, nhưng không phải bây giờ”.

“Giữ bí mật?”

“Tạm thời giữ bí mật”.

“Có phải anh chưa nghĩ ra nên mới túm đại lý do này để lấy lệ với em?”

“Đương nhiên không phải”.

Khương Gia Di hậm hực dựa vào ngực anh: “Là bất ngờ ạ?”

“Điều này còn phụ thuộc vào suy nghĩ của em”.

“Thần bí…”. Cô nhỏ giọng lầm bầm, cố gắng kiềm nén lòng hiếu kỳ: “Được thôi, vì bất ngờ nên tạm thời em sẽ không hỏi nữa, miễn cưỡng mong đợi xem sao”.

Dù sao cô cũng không thể nghĩ ra một câu trả lời hoàn hảo, cũng như cô sẽ không bao giờ đoán được lần sau anh sẽ mang đến cho mình bất ngờ gì.

– Hoàn chính văn –