Chương 41: Thích em sao?

Khương Gia Di hoàn toàn sững sờ, nhìn chằm chằm vào anh mà không nói lời nào. Cô im lặng trầm ngâm một lúc lâu, đôi mắt màu hổ phách dường như đã thực sự ngỡ ngàng đứng hình.

Thấy thế, nụ cười trên mặt Chu Tự Thâm dần dần biến mất.

Sự áp chế và ngột ngạt do chiếc cà vạt và đường viền cổ áo sơ mi mang lại càng nhiều, ngón tay anh di chuyển, cuối cùng chúng vẫn đặt trên đùi. Thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng dáng vẻ dần dần trở nên cứng nhắc.

Anh kiềm chế bản thân bằng kiên nhẫn cực độ, không hề có ý thúc giục cô.

Trong một khoảnh khắc, đôi mắt của Khương Gia Di khẽ chuyển động, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía khác, một lúc sau mới ngẩn ngơ quay lại.

Bốn mắt nhìn nhau, quầng má đột nhiên ửng đỏ..

Chu Tự Thâm ngẩn người, ánh mắt dừng lại.

Người yêu?

Ngay sau khi hai chữ này lần nữa được vang lên trong đầu, tâm trạng chua xót của Khương Gia Di lập tức nổi lên, còn chưa kịp phản ứng thì cơn nóng đã ập đến trên đầu.

“Anh…”

Cô hoàn toàn không dám nhìn anh, ánh mắt mơ hồ nhưng không tránh khỏi tầm mắt của anh, có thể thấy rõ anh vẫn đang nhìn cô dưới ánh sáng lờ mờ.

Khương Gia Di quay mặt nhẹ nhàng hít sâu, nhịp tim đập nhanh, cố gắng bình tĩnh trấn an bản thân.

“Anh có ý gì ….”

“Ý của anh chính là, em có muốn thử ở bên anh không?”

Cô vừa dứt lời, Chu Tự Thâm đáp lại ngay lập tức.

Không hề chậm trễ kéo dài, Khương Gia Di nghẹt thở, quay đầu lại ngơ ngác nhìn anh.

“Dọa đến em sao?”. Anh hỏi, nụ cười dịu dàng dần hiện trên khóe môi. Trái lại, đôi mắt anh lại lộ vẻ không tự nhiên.

Giọng cô nhẹ và bay bổng, rõ ràng đang thiếu tự tin: “Tại sao?”

“Em không muốn?”

“Vì sao?”. Cô kiên trì.

Chu Tự Thâm yên lặng nhìn cô, hầu kết khẽ di chuyển.

“Đương nhiên là bởi vì thích”. Vừa nói ra lời này, mặt mày thần sắc anh khẽ buông lỏng, nhẹ nhàng cười bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ ngoài điều này còn có lý do nào khác sao?”

“… Thích em?”

Ánh mắt anh sâu thẳm “Ừm” một tiếng. Một lúc sau, anh nhìn cô chằm chằm như đang suy nghĩ điều gì đó, cẩn thận xem xét biểu hiện của cô, nghiêm túc và bình tĩnh bổ sung: “Anh thích em”.

Ba chữ nhẹ nhàng gõ nhẹ vào tim.

Khương Gia Di hoàn toàn choáng váng, lửa nóng từ khuôn mặt nhanh chóng truyền đến tai cô, trong đầu có pháo hoa “Bùng” nổ tung, những đốm sáng khiến cô hoa mắt.

Rõ ràng giây đầu tiên còn đang buồn rầu mà giây sau lại choáng váng vì bất ngờ.

Lúc này, cô không thể nghĩ ra điều gì hạnh phúc hơn “người mình thầm thương cũng thích mình”.

“Anh nghiêm túc?”

Nói xong, cô cắn chặt môi dưới nhưng đôi mắt giống như cửa sổ không thể khép lại cảnh xuân tráng lệ, có thể nhìn thấy tất cả niềm vui sướиɠ rực rỡ.

Bỗng nhiên, như thoáng nhìn thấy ánh sáng trong gió xuân, trái tim cô tăng tốc rộn ràng, máu nóng chạy rần rần khắp cơ thể.

Chu Tự Thâm hít sâu một hơi:

“Anh nghiêm túc”. Anh cười với cô.

Khương Gia Di từ từ thay đổi vị trí ngồi, vùi đầu dựa vào cửa sổ xe, cả người nghiêng đối diện về phía anh, yên lặng siết chặt vạt áo.

Cô không biết rằng mỗi lần lông mi rung lên, mỗi lần đầu ngón tay khẽ động giống như một hình phạt lăng trì, người đàn ông ngồi trên ghế lái chính là “tội đồ” đang chờ cô tuyên án.

“Sao em không nói gì?”. Anh lại hạ giọng.

Cô đại phát từ bi hắng giọng nói nhỏ: “Em tưởng anh chỉ đùa vui, không nghiêm túc”.

“Vậy em hi vọng anh nghiêm túc không?”

Khương Gia Di hơi run lên, cúi đầu mím môi. Cô nhướng mắt nhìn anh, lộ ra vẻ đáng thương.



“Anh nói đi?”

Ánh mắt này đâm vào trái tim anh, mỗi khi hít thở, sợi tơ vô hình bị siết chặt, sức lực của anh cũng được nới lỏng chút ít.

“Anh chưa từng nghĩ chỉ chơi mà thôi”.

“Lúc trước anh không nói. Nếu hôm nay em không tỏ rõ thái độ, có phải là anh sẽ không bao giờ nói?”

“Anh chỉ sợ em không muốn, nên anh thà rằng giữ nguyên hiện trạng”.

“Ai nói em không muốn. Không, không muốn…”

Còn chưa dứt lời, nhưng khi cô nhận ra những gì mình vừa nói thì đã quá muộn. Những từ cuối cùng bỗng trở nên mơ hồ, giọng nói gần như không thể nghe được.

Chu Tự Thâm trầm mắt xuống cười, nghiêng đầu sang một bên, đưa tay che phía trên lông mày.

Đôi bàn tay to che gần hết khuôn mặt, chỉ có một chút sống mũi thẳng, bờ môi và quai hàm lộ ra, bộ râu được cạo sạch sẽ, khuôn cằm sạch sẽ gọn gàng.

Khóe môi anh cong lên rồi cụp xuống, có thể thấy như đang cố kiềm chế cảm xúc của mình.

“Anh cười cái gì.” Khương Gia Di thẹn thùng nhỏ giọng trách móc.

Anh bất đắc dĩ thở dài, bỏ tay xuống, lại quay đầu nhìn cô. Tuy rằng ánh mắt có chút phức tạp, nhưng lại mang theo ý cười sâu xa: “Cười chính mình”.

Hóa ra anh cũng sẽ có lúc lo trước lo sau, lo được lo mất.

Rõ ràng có thể nói sớm một chút.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí như đang tan chảy.

Cô dường như hiểu ý anh.

Bọn họ thăm dò lẫn nhau, đều suy đoán suy nghĩ của nhau, cho rằng đối phương chỉ là đùa chơi, nhưng không nỡ cắt đứt, cho nên cứ kéo dài mãi như vậy.

Nếu cô không có ý tưởng “dừng lại đúng lúc”, không biết tình trạng sẽ kéo dài đến bao giờ.

“Cho nên em nói không đoán được anh là bởi vì cái này hử?”. Chu Tự Thâm hỏi.

Khương Gia Di trả lời: “Anh nói em khó hiểu, cũng vì cái này?”

Anh ngẩn người, bất ngờ nhìn cô, bỗng dưng lắc đầu bật cười: “Coi là thế đi”.

“Vậy anh lớn hơn em mười tuổi thì tiến bộ đi đâu mất rồi”. Cô ngồi co ro trên băng ghế sau lẩm bẩm.

Chu Tự Thâm nhướng mi, cười như không nhìn cô: “Em nói cái gì?”

Cô vô tội mở to mắt, lặp lại những gì vừa nói.

“Em nói đúng, về phương diện này anh đã làm rất tệ”. Anh chậm rãi nói: “Nếu em muốn, có thể giám sát anh từ từ sửa đổi”.

Khương Gia Di hiểu được ẩn ý của anh, dưới ánh mắt của anh, cô cố nén khóe miệng đang sắp mỉm cười, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn bất giác nhíu mày: “… Chờ một chút, em còn có một câu hỏi”.

“Câu hỏi gì?”

“Chẳng phải anh đã có người được chọn để kết hôn”. Cô cụp mắt xuống, giọng điệu khô khốc: “Bố đã nói với em”.

“Người được chọn để kết hôn?”. Chu Tự Thâm trầm giọng lặp lại mấy từ này, cuối cùng khóe môi cong lên: “Có lẽ là do anh nói không rõ ràng nên mới khiến ông ấy hiểu lầm”.

“Hiểu lầm?”. Khương Gia Di nhướng mắt nghi ngờ.

Anh gật đầu, biểu cảm không thay đổi: “Chuyện của chúng ta còn chưa có kết quả, anh sao có thể đi suy xét kết hôn với người khác chứ?”

Cô ngẩn người, không biết nên giận hay nên cảm ơn vì hiểu lầm.

Khương Gia Di nghi ngờ: “Thật sao?”

“Còn câu hỏi khác không?”

Nhìn Chu Tự Thâm có vẻ đặc biệt hợp tác.

Cô mím môi lắc đầu, hai má nóng bừng lên.

“Vậy, bây giờ có thể ngồi ghế phụ chưa?”. Anh đưa mắt nhìn cô, nửa câu sau chậm rãi nhả từng chữ: “Lấy thân phận là bạn gái”.

Hai chữ “bạn gái” từ từ lọt vào tai, nóng rẫy đến mức tay chân của Khương Gia Di trở nên mềm nhũn. Hai má ửng hồng, nụ cười ngượng ngùng như sóng vỗ trong đáy mắt. Nhưng cô lại thu mình lại, sau một lúc im lặng, cô lấy hết can đảm để mở miệng, cô lắc đầu chơi xấu: “Bên ngoài trời vẫn mưa”.



Một cảm xúc nhất định giữa hai người được khơi dậy bởi câu trả lời này, hừng hực thiêu đốt l*иg ngực.

Chu Tự Thâm mím môi, thản nhiên gật đầu. Anh cũng không nói gì, chỉ đẩy cửa bước xuống xe, cầm ô đi vòng qua phía sau bên phải rồi mở cửa xe cho cô.

“Xuống nào”. Anh chìa một tay về phía cô.

Khương Gia Di chớp mắt, cuối cùng không thể kiềm chế được sự kích động và vui sướиɠ trong lòng, đưa tay đặt lên lòng bàn tay của đối phương.

Bàn tay ấm áp đã có được thứ anh muốn, anh siết chặt tay cô hai lần, giống như một tín hiệu ngầm hoặc một thông báo. Đó cũng là cách anh thể hiện tình cảm một cách tinh tế.

Anh rất vui vẻ, cũng thật dễ thỏa mãn.

Khương Gia Di bị anh kéo xuống xe. Ngay khi đứng vững, Chu Tự Thâm đã ôm lấy thắt lưng cô kéo vào lòng.

Một tay anh cầm cán ô cúi xuống, khi cúi đầu, tán ô cũng hạ xuống một chút, vừa đủ che mỗi người.

Tiếng mưa át tiếng thở gấp gáp và nụ hôn.

Những âm thanh khác nhau bao phủ, người dưới ô dường như không có chút bận tâm nào khác, họ cho phép những cảm xúc tích tụ được giải phóng và lan tỏa trong một thời gian ngắn.

Từ xa nhìn lại, một chiếc ô tô đen trắng đậu ở ven đường, nam nữ cầm ô cán dài màu đen đứng ở góc giữa cửa xe. Mặt ô nghiêng ngả, hạt mưa đáp xuống bắn tung tóe, bàn tay to lớn của người đàn ông đặt sau eo cô gái dần dần siết chặt.

Không có nhiều xe và người trên con đường này, bầu trời đặc biệt âm u vì mưa nên không ai để ý. Ngay cả khi có nhìn thì người ta cũng chỉ để ý đến chiếc xe đắt tiền.

Khương Gia Di kiễng chân lên, hai má và vành tai đều bị hơi nóng vây quanh. Cô thở hổn hển, nói giọng thúc giục: “Được rồi…”

Chu Tự Thâm nhìn cô thật sâu, bóng mờ tích tụ dưới lông mày khiến khuôn mặt trở nên thâm thúy.

Anh cong môi, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô rồi mới buông ra.

Hai người lại lên xe, bầu không khí hoàn toàn khác với mười phút trước.

“Chúng ta đi đâu bây giờ?”. Khương Gia Di nhìn người ngồi trên ghế lái.

Chu Tự Thâm nghiêng đầu bắt gặp một đôi mắt sáng ngời. Khóe môi khẽ cười, hình ảnh thấm đẫm mật ngọt, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời khiến người ta cảm thấy thật ngọt ngào.

Lòng anh mềm xuống, chợt có một loại ảo giác: nếu không phải đang thắt dây an toàn trong xe thì cô gái nhỏ trước mặt anh có lẽ đang lăn lộn trên giường.

Nhìn thấy bộ dạng của cô, Chu Tự Thâm bỗng nhiên cảm thấy nóng bức. Nếu không phải ở trên xe, anh nhất định sẽ ôm cô vào lòng, đem tất cả những gì cô muốn đến trước mặt cô.

“Hạnh phúc lắm sao?”. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm lên cằm cô.

Khương Gia Di lập tức đỏ mặt rụt lại: “Không thể ạ?”

Trong vòng một ngày, tâm tình thay đổi rất nhanh, cô vẫn cảm thấy như mình đang mơ. Đó chẳng phải là cảm giác mà mọi người thường nói sao?

“Đương nhiên có thể”. Chu Tự Thâm cười nhẹ khởi động xe: “Bởi vì anh cũng rất vui”.

Nghe vậy, trái tim cô ấm áp, cô quay đầu ra ngoài cửa kính ô tô lặng lẽ mỉm cười.

“Tuy nhiên, anh cũng có một vấn đề muốn hỏi em”. Anh nhướng mày, đột nhiên lại nói.

“Chuyện gì?”

Chiếc ô tô tiếp tục lăn bánh, hòa vào dòng xe cộ dưới đường.

Chu Tự Thâm im lặng một lúc: “Tại sao em lại muốn trực tiếp chấm dứt mối quan hệ này. Trước khi đưa ra đề nghị, không muốn hỏi anh một câu sao?”

Khương Gia Di ngẩn người.

“Vừa rồi em đang rất tức giận”. Cô nhìn chằm chằm vào hoa văn trên quần áo của mình: “Hơn nữa… em còn hiểu lầm rằng anh sắp kết hôn”.

“Nếu là bởi vì chuyện này mà chúng ta hoàn toàn kết thúc, anh có phải bị oan hay không?”

“Cũng không phải oan uổng. Ai khiến anh che giấu tâm tư như vậy. Lúc nào cũng khiến em cảm thấy mơ hồ về anh, nhưng anh lại biết rõ về em”. Cô nghĩ đến lời nói của Trần Thiện, cố ý nói đùa: “Em cảm thấy em không thể kiểm soát được một người đàn ông như anh”.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, chiếc xe từ từ dừng lại.

Chu Tự Thâm một tay cầm vô lăng, tay kia đưa qua, nắm lấy tay cô đặt lên môi nhẹ nhàng hôn.

“Ngược lại, anh nghĩ em khống chế rất tốt”. Anh dừng lại, sau đó nở nụ cười sâu hơn, tiếp tục nói đầy ẩn ý:

“Theo nhiều nghĩa khác nhau”.

——

Tác giả có chuyện muốn nói: làm sao khống chế? Chu tổng, mời tiếp tục nói

Hôm nay mình thích chương này lắm! ngọt ngào.