- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết
- Chương 174: Làm bẩn quần áo
Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết
Chương 174: Làm bẩn quần áo
Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
Hạ Dương không trả lời, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn người trước mắt, nắm chặt cổ tay đối phương, không chịu buông ra.
Trên gương mặt của nhân viên phục vụ vẫn duy trì nụ cười khéo léo, ánh mắt dừng lại ở mảng ướt nhẹp trên ngực của Hạ Dương, cười: "Xin lỗi tiên sinh..... để em đưa ngài lên phòng thay đồ nhé?"
Lời nói của nhân viên phục vụ này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu ái muội, vô cùng có ý ám chỉ.
Xung quanh đã bắt đầu có người chú ý sang đây, ánh mắt nhìn họ, sôi nổi mà đánh giá.
Hạ Dương cụp mắt xuống, thu tay về.
Cũng chỉ là dùng lại trò cũ, cố ý quyến rũ hắn.
Nhưng mà, hắn vẫn bị lừa.
"Được thôi." Hạ Dương nhanh chóng đáp ứng.
Nhân viên phục vụ đi ở đằng trước, dẫn Hạ Dương lên tầng 3.
Trên tầng 3 rất yên ắng, phục vụ kia đi vào một gian phòng nghỉ, bật đèn lên, tuỳ tiện để khay rượu trong tay xuống một bên.
Hạ Dương đi vào sau, nhân tiện khoá luôn cửa phòng lại.
Phục vụ kia cũng đã nghe thấy tiếng chốt cửa, cười nhẹ một tiếng, đi vào trong lấy đồ để thay ra trước.
Ở trong phòng có không ít lễ phục dự phòng, nhân viên phục vụ chọn hai chiếc áo sơ mi, lúc ra ngoài, đã trông thấy Hạ Dương đang ngồi một mình ở trên sô pha.
Phục vụ đi tới, lên tiếng hỏi: "Tiên sinh thích bộ nào?"
Hạ Dương quay qua nhìn cậu, nhưng ánh mắt lại dừng trên gương mặt của thanh niên, căn bản là không liếc cái nào tới đồ trên tay cậu, qua loa đáp: "Đều được."
"Vâng." Nhân viên phục vụ gật gật đầu, đặt áo sang một bên, rồi lại quay ra nhìn người đàn ông trên sô pha.
Trên người của Hạ Dương vẫn mặc kiện lễ phục bị bẩn kia, trước ngực loang lổ vết rượu vang đỏ.
Nhân viên phục vụ nửa quỳ trước sô pha, vươn tay, đầu ngón tay dừng ở trước người của anh, chậm rãi cởϊ áσ tây trang cho anh, thốt ra từng chữ: "Quần áo của tiên sinh bị bẩn mất rồi."
Cởi xong áo khoác ngoài, nhân viên phục vụ lại tiếp tục cởi đến áo sơ mi ở bên trong.
Hạ Dương hơi cúi đầu, đánh giá người thanh niên trước mắt.
Trên người cậu giờ đang mặc đồng phục trắng đen, bên ngoài có áo khoác nhỏ, trên tay đeo một cái găng tay trắng.
Hạ Dương vươn tay, bàn tay to lớn dừng lại sau cổ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mà nhân viên kia cũng đã cởi xong cúc áo, chậm vươn tay ra, đầu ngón tay trượt dần từ xương quai xanh của anh xuống dưới.
Hạ Dương vẫn luôn có thói quen tập thể hình đều đặn, bởi vậy nên dáng người được duy trì rất khá, cơ ngực cơ bụng sờ lên múi nào ra múi đó.
Nhân viên phục vụ sờ tới bụng anh, rồi bỗng nhiên gần sát vào, hôn xuống.
Hô hấp của Hạ Dương lập tức trở nên dồn dập, bàn tay dừng lại trên tóc của thanh niên.
Mà môi của người nọ vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục đi xuống, dừng lại ở vị trí quần tây.
Ngay sau đó, Hạ Dương trông thấy cậu khẽ cắn lên phần thắt lưng da.
Nghe rắc một tiếng, khoá kim loại của thắt lưng bật mở.
Hạ Dương nhìn theo một màn này, hầu kết lên xuống, cuối cùng cũng không thể nhịn được mà cất giọng: "Lên đi."
Nhân viên phục vụ thuận theo ngoan ngoãn đứng dậy, hai chân tách ra ngồi xuống đùi của Hạ Dương.
Hạ Dương cũng rất thẳng thắn mà chế trụ gáy của thanh niên lại, dùng sức hôn lên.
Bởi vì vừa nãy đã uống rượu, nên giờ khi hai người hôn nhau, còn vương thêm chút mùi rượu vang đỏ.
Hạ Dương dùng sứ hôn sâu, ngậm lấy môi cậu, tay kia cũng quen thói mà sờ tới hông của thanh niên, kéo vạt áo sơ mi ra, đầu ngón tay duỗi vào.
Hai người ôm chặt lấy nhau ở trên sô pha, dần dần trở nên mất khống chế.
Hạ Dương đã không thể kìm nén được nữa, quần áo của cậu gần như là bị anh xé hỏng luôn rồi.
Nhưng mà trên sô pha có hơi chật hẹp, không thích hợp để vận động mạnh.
Thế là Hạ Dương trực tiếp đứng dậy, ôm người trong lòng lên, đi thẳng về phía giường lớn.
Sau đó, giường đệm chậm rãi đung đưa, cùng với tiếng thở dốc cố đè nén của thanh niên cũng vang lên.
Mà trên sàn nhà, lễ phục đắt tiền cùng với đồng phục của nhân viên phục vụ bị vứt tới lộn xộn phân không rõ của ai với ai.
Âm thanh lay động trên giường càng lúc càng kịch liệt, phải tới một lúc lâu sau, cuối cùng mới dần ổn định lại.
Sau khi kết thúc, Hạ Dương đè lên người thanh niên, từng chút từng chút hôn xuống mặt cậu.
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, cảm nhận những cái hôn nhỏ vụn dừng trên mặt mình, rồi lại tới cần cổ, bị hôn tới toàn thân trở nên tê dại, nhịn không được mà ôm lấy đầu của anh.
Dây dưa sau khi làʍ ŧìиɦ khiến người ta phát nghiện, hai người cứ mặt dán mặt mà cọ hồi lâu.
Chỉ là hôn mặt thôi vẫn chưa đủ, Hứa Thừa Yến khó kìm nén tìm kiếm môi Hạ Dương, trao đổi một cái hôn sâu.
Thân mật qua đi, Hứa Thừa Yến lười biếng chôn ở cần cổ của anh, đầu ngón tay cái được cái không gãi gãi ót của anh, hỏi: "Anh không xuống à?"
"Hửm?" Hạ Dương cúi đầu xuống, hôn lên mặt cậu, vẫn thấy chưa đủ.
Nhưng giờ môi của Hứa Thừa Yến đã sưng lên rồi, không muốn hôn tiếp nữa, nghiêng đầu tránh đi, lên tiếng nhắc nhở: "Bên dưới vẫn còn khách đó."
"Em không cần bận tâm." Thái độ của Hạ Dương vẫn vô cùng tuỳ ý, tiếp tục động tác.
Hứa Thừa Yến bị hôn tới ngứa ngáy, nhịn không được mà nói: "Vẫn còn hôn hả....."
"Thêm một lần." Hạ Dương giống như bị nghiện.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Hứa Thừa Yến gối lên ngực Hạ Dương, đầu ngón tay nhàm chán vẽ vòng tròn lên ngực của anh.
Giờ phía trước của Hạ Dương là một mớ hỗn độn, chỗ nào cũng có vết cào màu đỏ, trên vai còn có mấy dấu răng nữa.
Hứa Thừa Yến nhìn những dấu vết này, không giải thích được mà cảm thấy thoải mái.
Không biết vì sao, cậu rất thích để lại dấu tích trên người của Hạ Dương, càng nhiều càng tốt.
Đặc biệt là khi nhìn anh mặc áo sơ mi, cài cúc áo tới nút trên cùng, thì cậu lại có ham muốn cởi nó ra, rồi để lại vết tích của mình sau lớp áo ấy.
Hứa Thừa Yến còn đang mải mê sờ chiến tích của mình, bỗng nhiên, cổ tay bị giữ lại.
"Đừng quyến rũ anh." Hạ Dương mặt vô cảm bắt lấy cái tay kia, mạnh mẽ nhét lại vào trong chăn.
Hứa Thừa Yến cười nhẹ một tiếng, vô tội nói: "Em còn chưa làm cái gì nha, là vấn đề của anh thì có."
"Ừm, là vấn đề của anh." Hạ Dương hào sảng thừa nhận, "Là do tự chủ của anh kém quá, không giữ được mình."
Hứa Thừa Yến rúc vào lòng Hạ Dương, phát ra một tiếng cười nhẹ.
Hạ Dương vuốt ve gáy cậu, bây giờ mới hỏi: "Sao hôm nay em đã về rồi?"
"Muốn ăn sinh nhật cùng anh."
"Không phải là còn đang bận công tác sao?"
Hứa Thừa Yến cũng không nói cho anh biết là mình đã làm việc suốt đêm để kịp thời gian mới có thể về được, chỉ qua loa đáp: "Hôm nay xong việc sớm, nên đã về luôn."
"Em về từ bao giờ?"
Hứa Thừa Yến nhàm chán nắm lấy tay của Hạ Dương nghịch tới nghịch lui, cũng không quên trả lời: "Về hồi tối, xuống máy bay lập tức đi tới đây."
"Tối sao?" Hạ Dương nhíu mày, "Em không nghỉ chút nào?"
"Vẫn được." Câu trả lời của Hứa Thừa Yến khá là có lệ.
Hạ Dương lên tiếng giục: "Vậy em mau nghỉ ngơi đi."
"Em không mệt." Hứa Thừa Yến lắc đầu, giờ trạng thái tinh thần của cậu khá là tốt, không thấy buồn ngủ chút nào.
Hạ Dương vẫn nhíu mày như cũ, lại hỏi: "Tối em đã ăn gì chưa?"
"Lúc ở trên máy bay đã ăn rồi."
Mày Hạ Dương càng nhăn chặt hơn, "Mau nghỉ đi, để anh bảo dì đi làm chút gì đó mang vào đây."
"Em không sao thật mà."
Hạ Dương thở dài một tiếng, thật sự là hết cách với người này rồi, "Vậy để anh đi rửa cho em."
"Không cần đâu." Hứa Thừa Yến vẫn lắc đầu, ôm lấy bả vai của Hạ Dương, đáp lại: "Muốn để như vậy."
Hô hấp của Hạ Dương lập tức mất kiểm soát, "Em lại câu dẫn anh."
"Rõ ràng là do tự chủ của anh kém mà, sao anh lại trách em?" Giọng nói Hứa Thừa Yến mang theo đầy sự vô tội.
Hạ Dương bất đắc dĩ, cúi đầu hôn lên trán của thanh niên.
Yến Yến của hắn sao càng lúc lại càng giống đưa trẻ hư thế này, không nghe lời nữa rồi.
Bàn tay Hạ Dương bất tri bấy giác mà sờ bụng của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hứa Thừa Yến ôm lấy eo của Hạ Dương, hỏi: "Muốn làm tiếp à?"
Hạ Dương vẫn còn duy trì tia lí trí cuối cùng, biết người này bận rộn cả ngày còn ngồi máy bay về sẽ rất mệt, nên nói: "Em mau ngủ đi."
"Không cần." Hứa Thừa Yến ôm lấy bả vai của Hạ Dương, dán lên tai anh, thấp giọng nói: "Có thể làm thêm một lúc nữa......"
Hạ Dương cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, xoay người đè lên.
Giường đệm lại lay động thêm lần nữa, Hạ Dương đè thanh niên xuống dưới làm này làm nọ một lúc lâu, mới chịu dừng lại.
Hứa Thừa Yến vốn có rất nhiều tinh lực, nhưng bị anh lăn lộn như vậy, cũng đã cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại mơ màng thϊếp đi.
Ngược lại Hạ Dương không hề cảm thấy mệt mỏi, trực tiếp bế người vào phòng tắm định rửa sạch giúp cậu.
Hứa Thừa Yến trong cơn mơ hồ, cảm nhận được động tác của Hạ Dương, hơi nhíu mày nói: "Đừng, cứ để vậy đi......"
"Sẽ sinh bệnh mất...." Hạ Dương trấn an, tiếp tục làm sạch cho cậu.
Hứa Thừa Yến đã mệt lắm rồi, cũng lười phản kháng, tuỳ ý để Hạ Dương muốn làm gì thì làm.
Sau khi tắm rửa xong, hai người ra khỏi phòng tắm.
Hứa Thừa Yến tới giường, vừa mới định ngủ một giấc, sau như sực nhớ tới cái gì, vội vàng lấy điện thoại ra xem thử thời gian, chỉ còn 5 phút nữa là 00:00 giờ rồi.
Đúng lúc này, Hạ Dương cũng nhích người tới gần, bàn tay dừng lại trên eo của thanh niên, nhắc nhở: "Em mau ngủ đi."
Hứa Thừa Yến cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở trên tay của Hạ Dương, chăm chú nhìn nhẫn cưới trên ngón tay anh.
Nhẫn này Hạ Dương đã mua từ lâu lắm rồi, Hứa Thừa Yến nhịn không được mà vươn tay chạm vào nhẫn, bỗng nhiên mở miệng: "Nhẫn này có phải cũ lắm rồi không?"
"Gì cơ?" Hạ Dương nhìn thoáng qua nhẫn trên tay.
Hứa Thừa Yến cũng nắm lấy bàn tay của Hạ Dương, nghiêm túc mà đánh giá: "Đúng là cũ rồi, xấu quá."
Hạ Dương lại không có cảm giác gì, hỏi: "Em không thích sao?"
Hứa Thừa Yến cũng không trả lời trực tiếp mà lại nói: "Để em tháo cái này xuống."
Dứt lời, Hứa Thừa Yến vươn móng vuốt tới nhẫn trên tay của anh thật.
Hạ Dương nhíu mày, cong đầu ngón tay: "Không thích."
Nhưng lần này thái độ của Hứa Thừa Yến khá là ương ngạnh, phải tháo nhẫn xuống bằng được, rồi đứng dậy đi sang bên cạnh, nhặt quần áo của mình, lục tìm trong túi.
Hạ Dương nhìn theo bóng dáng của thanh niên, nhíu mày: "Yến Yến, anh không có nhẫn."
Ngữ khí của Hạ Dương mang theo sự bất mãn, bởi vì nhẫn kia là do Hứa Thừa Yến trực tiếp đeo lên cho hắn, nhưng giờ thì không còn nữa.
Hứa Thừa Yến cũng cầm một cái hộp nhỏ xoay người trở lại, đáp lại anh: "Nhẫn kia của anh đã cũ thế rồi, hồi trước anh cũng từng đeo, không thể tính là nhẫn cưới được."
Hứa Thừa Yến vẫn còn nhớ hồi cậu nhìn thấy Hạ Dương đeo nhẫn kia, lúc ấy hẳn là anh cho rằng cậu đã chết rồi, đơn phương mà mua nhẫn đính hôn.
Nếu như nghĩ kĩ lại thì, nhẫn kia không thích hợp để làm nhẫn cưới cho lắm.
Hạ Dương: "Vậy để anh mua thêm cái nữa."
Hứa Thừa Yến cười nhẹ một tiếng: "Giờ này các cửa hàng bán trang sức đều đóng cửa rồi, anh mua không được đâu."
Hạ Dương không đáp lại, toàn thân toả ra nhiệt độ thấp, dường như đã hơi tức giận thật rồi.
Hứa Thừa Yến cười ngồi lên giường, còn nói thêm: "Ở chỗ em đúng lúc có một cái này."
Hứa Thừa Yến cầm hộp trang sức, mở ra, "Cho nên___"
"Anh có muốn thử đeo nó không?"
Ở bên trong hộp, là một chiếc nhẫn kim cương toả sáng lấp lánh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết
- Chương 174: Làm bẩn quần áo