Chương 17: Dị ứng hải sản

Hôm sau, Hạ Dương đưa Thẩm Tu Trúc đến căn hộ ở bờ biển Giang Nam.

Căn hộ tuy trống trải nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên kệ sách đặt đầy những chậu hoa, ngoài ban công cũng trồng rất nhiều hoa, thậm chí có một căn phòng còn được sửa thành phòng trồng hoa.

Thẩm Tu Trúc đi đến trước phòng trồng hoa, cách tấm kính trong suốt nhìn vào bên trong, "Còn có cả phòng trồng hoa, đẹp thật đấy."

Hạ Dương nhìn vào phòng hoa, thản nhiên nói, "Hứa Thừa Yến trồng đấy."

"Cậu ấy tự trồng?" Thẩm Tu Trúc có chút bất ngờ, lại nở nụ cười, "Cũng giỏi đấy."

Thẩm Tu Trúc vừa nói vừa đẩy cửa đi vào bên trong.

Hương hoa ngập tràn trong phòng, Thẩm Tu Trúc ngửi thấy hương hoa, đột nhiên cúi đầu, ho sù sụ, một tay bám vào cạnh cửa, siết chặt tay ôm l*иg ngực.

Khuôn mặt Thẩm Tu Trúc còn có chút đau đớn, như thể không thở được.

Hạ Dương nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng đỡ Thẩm Tu Trúc ngồi xuống sofa, động tác thuần thục lấy hộp thuốc trong túi áo khoác của Thẩm Tu Trúc.

Thẩm Tu Trúc uống viên thuốc, bấy giờ sắc mặt mới tốt hơn, xấu hổ nói, "Xin lỗi, em không được thoải mái lắm."

"Có lẽ bị dị ứng...." Thẩm Tu Trúc nhìn qua có phần yếu ớt.

Hạ Dương nhìn thoáng qua phòng trồng hoa, nhíu mày nói, "Dị ứng phấn hoa?"

"Không biết." Thẩm Tu Trúc lắc đầu, cười, "Bình thường có chạm vào mấy chậu hoa cũng không sao, có lẽ do trong đó có quá nhiều hoa, nên không chịu nổi."

Hạ Dương, "Tôi sẽ cho dọn sạch phòng hoa."

"Cảm ơn." Thẩm Tu Trúc híp mắt cười, lại đứng dậy nói, "Em đi xem các phòng khác."

Hạ Dương ngăn động tác của Thẩm Tu Trúc lại, chậm rãi nói, "Mấy phòng khác cũng có hoa, chờ dọn sạch chúng rồi tôi sẽ đưa em tới."

"Vâng."

Hạ Dương cùng Thẩm Tu Trúc rời đi, hắn đưa Thẩm Tu Trúc về khách sạn rồi mới quay lại chung cư.

Khi Hạ Dương quay về thì thấy trong nhà vô cùng yên tĩnh, như thể không có người ở vậy.

Hắn đi vào phòng ngủ mới nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi ngoài ban công.

Bên ngoài nắng chói chang, Hứa Thừa Yến ngồi một mình ở ban công, ngắm nhìn khung cảnh bờ sông, có chút thất thần.

Bờ biển Giang Nam nằm đối diện nhánh sông này, ngồi ở chỗ này có thể nhìn thấy được khu nhà dành cho người giàu có kia.

Hạ Dương nhìn người đang ngồi phơi nắng ngoài đó, nhàn nhạt nói, "Tuần sau dọn dẹp mấy chậu hoa ở căn hộ Giang Nam, Thẩm Tu Trúc bị dị ứng."

Hứa Thừa Yến nhìn mặt sông, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng.

Qua một lúc lâu mới khó khăn đáp lại, "Vâng."

Trước kia có một khoảng thời gian anh rất thích trồng hoa, bắt đầu mày mò đủ loại chậu hoa.

Để hoa ở chung cư còn chưa đủ, anh còn bắt đầu đặt hoa ở những căn hộ khác của tiên sinh, tiên sinh cũng đưa chìa khóa căn hộ cho anh, để anh bài trí thế nào cũng được.

Anh thích nhất, là cách bài trí của căn hộ ở bờ biển Giang Nam,

Anh chuẩn bị thật lâu, còn dành hẳn một phòng để trồng hoa, mỗi tuần đều qua đấy một lần, tự mình chăm chút cho những bông hoa đó.

Nhưng bây giờ, tiên sinh nói muốn bỏ tất cả chậu hoa đi.

Hứa Thừa Yến còn nghĩ, hay dứt khoát nói với tiên sinh cho Thẩm Tu Trúc đổi sang ở nơi khác, anh muốn giữ nguyên mọi thứ ở Giang Nam.

Thế nhưng nghĩ lại thì căn hộ đó là của tiên sinh, tiên sinh muốn làm gì không phải chuyện của anh.

Hứa Thừa Yến có rất nhiều suy nghĩ, nhưng lại không mở miệng nói.

Hạ Dương tháo cà vạt, nói, "Cuối tuần chúng ta sẽ tụ họp ở biệt thự trên núi, em sắp xếp đi."

Hứa Thừa Yến vẫn nhìn khung cảnh bên ngoài, hỏi lại, "Có những ai vậy?"

"Vẫn như cũ." Hạ Dương lạnh nhạt nói, "Giang Lâm và Thẩm Tu Trúc cũng đến."

"Em biết rồi." Hứa Thừa Yến cụp mắt xuống, "Vậy em cứ theo lần trước chuẩn bị, có được không?"

"Ừ." Hạ Dương đáp.

-----------------

Cuối tuần, Hứa Thừa Yến cùng Hạ Dương đến biệt thự trên núi.

Căn biệt thự này đã lâu không có người ở, thỉnh thoảng tiên sinh muốn tụ hội bạn bè mới tới đây.

Trong sân biệt thự có một bể bơi lớn, bên cạnh còn có cái giá nướng thịt, cả đám người đã tụ tập ở đó.

Bởi vì thời tiết đang lạnh nên không có ai xuống bơi.

Trì Dật cùng hai người khác đang nướng thịt, còn Thẩm Tu Trúc thì ngồi cách đó khá xa, tránh để bị sặc vì khói thịt nướng.

Hạ Dương cầm theo ly rượu, ngồi bên cạnh Thẩm Tu Trúc, nhỏ giọng nói gì đó với nhau.

Tất cả mọi người đều nói chuyện sôi nổi, chỉ có duy nhất Hứa Thừa Yến ngồi ở góc, mơ hồ bị xa lánh.

Hứa Thừa Yến không có tâm tư để ăn thịt nướng nên một mình đi đến cạnh bàn lấy đồ uống.

Trên bàn ngoài đồ uống còn có vài món thịt nguội, Hứa Thừa Yến không có hứng thú ăn, vùa định cầm ly nước rời đi thì bên cạnh xuất hiện thêm một người.

Thẩm Tu Trúc nở nụ cười đi tới, "Có món gì giới thiệu cho tôi không?"

Hứa Thừa Yến nhìn người bên cạnh mình, im lặng không nói, chỉ cầm đĩa trái cây thập cẩm đưa qua.

Thẩm Tu Trúc nhận đĩa trái cây ăn một miếng, lãnh đạm nói, "Hương vị cũng bình thường, còn món nào khác không?"

Hứa Thừa Yến không biết vị tiểu thiếu gia này muốn làm gì, cho nên cầm một đĩa đồ ăn nhẹ khác đưa cho y.

Thẩm Tu Trúc nhìn đĩa thịt nguội, đột nhiên nở nụ cười, sau đó ăn một miếng.

Hứa Thừa Yến thấy tiểu thiếu gia đã ăn, quay người muốn rời đi.

Nhưng tiểu thiếu gia lại gọi anh lại, "Hứa Thừa Yến, nói chuyện một chút không?"

Hứa Thừa Yến đành phải đứng lại bên bàn ăn, nhỏ giọng hỏi, "Có chuyện gì?"

"Cũng không có gì." Trên mặt Thẩm Tu Trúc vẫn giữ nụ cười dễ mến, "Chỉ là khi nhìn cậu, cảm thấy khá thân thiết."

Hứa Thừa Yến bị tiểu thiếu gia giữ lại bên cạnh bàn ăn, y vẫn điềm đạm như mọi khi, không thể phát hiện ra bất cứ sai sót nào.

Hứa Thừa Yến lập tức uống một ngụm rượu vang đỏ, giảm bớt tâm trạng bực bội, tiếp tục nghe tiểu thiếu gia này nói.

Cũng đúng lúc này, đột nhiên Hứa Thừa Yến nghe thấy tiếng đĩa đồ ăn rơi xuống ngay bên cạnh.

Hứa Thừa Yến quay ra nhìn, thấy tiểu thiếu gia đang ngã trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn túm chặt ngực.

Hứa Thừa Yến vội vàng cúi xuống xem, không biết phải làm sao.

Phía Thẩm Tu Trúc phát ra tiếng động khá lớn, mấy người đang nướng thịt bên kia đều nhìn sang.

"Tu Trúc bị sao vậy?"

Mà khi Hứa Thừa Yến vừa định đỡ Thẩm Tu Trúc dậy thì cả người đột nhiên bị đẩy mạnh.

Hứa Thừa Yến theo bản năng duỗi tay chống xuống đất, kết quả lại chạm phải mấy mảnh vỡ nhỏ từ đĩa thức ăn vỡ, lòng bàn tay lập tức nhói đau.

Thế nhưng Hứa Thừa Yến đâu còn tâm tư để ý đến đau đớn ở lòng bàn tay, bởi vì anh đang thấy Hạ tiên sinh đứng đây.

Vẻ mặt người đàn ông đầy lo lắng, ôm tiểu thiếu gia kia vào l*иg ngực, lấy một gói thuốc nhỏ trong túi áo của tiểu thiếu gia.

Người đứng bên cạnh cũng vội vàng mang nước đến, nhưng tiểu thiếu gia đã uống thuốc rồi cũng không đỡ hơn.

Đã có người gọi điện cho cấp cứu, Hạ Dương cúi đầu nhỏ giọng trấn an.

Vào lúc này, có người lại chú ý đến đĩa thức ăn có vấn đề.

"Hải sản ở đâu ra? Ai để Tu Trúc chạm vào hải sản?"