Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
—————————————————
May mà ánh sáng ở ngoài ban công khá là mập mờ, trên bàn cũng được trải khăn trải bàn, bởi vì tấm khăn rủ xuống, không ai chú ý tới động tác nhỏ của Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến lười biếng tựa vào ghế, thong thả ung dung mà nâng ly rượu lên, nhưng dưới chân lại không an phận mà cọ lên chỗ cổ chân của ai kia, cố ý câu dẫn.
Giày bắt đầu cọ từ cổ chân, rồi thuận đà mà dịch dần lên trên, như có như không đυ.ng chạm.
Hạ Dương hơi nheo mắt lại, đặt ly rượu xuống, cố di rời sự chú ý của bản thân đi.
Chỉ có điều động tác nhỏ của thanh niên vẫn còn đang tiếp tục, Hạ Dương bị câu tới toàn thân khó khống chế, quay qua nhìn cậu.
Lúc này đây, thanh niên đang lười biếng ngồi trên ghế, dường như bởi vì do cậu mới uống rượu, cho nên trên mặt hồng hồng, nhìn đặc biệt có cảm giác mê người.
Ở trên bàn, tiểu hoa đán kia cuối cùng cũng với được điểm tâm ngọt, quay lại vị trí của mình.
Tuy nhiên dù cho đã ngồi rồi, lễ phục của tiểu hoa vẫn hơi trễ xuống, phần lớn ngực đều lộ ra ngoài.
Hứa Thừa Yến buông rượu đứng dậy, mỉm cười: "Mọi người nói chuyện tiếp đi, tôi đi trước."
Nói xong, cậu liền đi thẳng ra ngoài, rời khỏi ban công.
Hứa Thừa Yến đi qua hội trường buổi tiệc, tới phòng nghỉ ở tầng một.
Hứa Thừa Yến chọn một gian trống, vừa lấy điện thoại ra đã thấy Hạ Dương gửi tin nhắn đến.
【 Hạ Dương: Em đang Ở đâu? 】
Hứa Thừa Yến gửi số phòng cho anh, rồi yên vị ngồi trên sô pha, chậm rãi chờ.
Rất nhanh, bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, có người bước vào.
Hạ Dương đóng cửa phòng lại, rồi trực tiếp khoá trái, nhanh chóng đi về phía sô pha, đè người xuống dưới, gấp gáp mà hôn lên.
Môi của thanh niên rất mềm, còn mang theo mùi rượu vang thoang thoảng.
Hạ Dương đảo lưỡi, chậm rãi sáp nhập vào sâu hơn, trêu đùa người trong lòng.
Sau khi kết thúc cái hôn này, Hạ Dương gục đầu xuống cần cổ thanh niên, hơi thở thô trầm, "Yến Yến ơi......"
Hạ Dương nghiêng đầu, tay chạm nhẹ lên sườn mặt của thanh niên, hỏi: "Em đến Tây thành từ bao giờ thế?"
Hứa Thừa Yến ôm lấy cổ anh, đáp lại: "Đêm qua."
"Sao không bảo anh, anh đến đón em".
"Còn muốn thông báo nữa cơ à?" Hứa Thừa Yến phát ra một tiếng cười nhẹ, "Em thấy anh một mình ở bên này cũng chơi rất vui cơ mà."
Hứa Thừa Yến vuốt ve gáy của anh, nói chậm từng chữ: "Bên cạnh có nhiều soái ca mỹ nữ như thế, không thiếu một người như em."
"Anh không có người khác." Hạ Dương dán lên mặt cậu cọ nhẹ, vô cùng thân mật mà giải thích: "Chỉ có mỗi mình em thôi."
Hạ Dương lần nữa đặt xuống nụ hôn, từ giữa cánh môi thâm nhập vào sâu bên trong.
Mùi rượu vang đỏ tinh khiết khuếch tán trên đầu lưỡi, Hạ Dương không kìm nén nổi mà dùng sức nhiều hơn, một bàn tay vươn vào trong lễ phục của thanh niên, tháo bỏ lớp sơ vin của sơ mi ra, đôi tay duỗi từ bên dưới bắt đầu du tẩu.
Hứa Thừa Yến rên một tiếng, đẩy bả vai của Hạ Dương, "Đừng đè, em không thoải mái."
Động tác hôn của Hạ Dương dừng lại, cũng thu cái tay đang sờ loạn về.
Hạ Dương thẳng người, ngồi trên sô pha, cũng nhân tiện ôm thanh lên, tách chân cậu ra để cậu ngồi vào lòng mình.
Tư thế mặt đối mặt như thế này lại càng thích hợp cho việc hôn môn, thế là Hạ Dương lại nhịn không được mà thân mật, lặp đi lặp lại động tác hôn khẽ.
Mãi tới tận khi đôi môi ai kia đã sưng đỏ, lúc này Hạ Dương mới chịu buông tha.
Hiện giờ, môi của thanh niên đã bị hôn tới mức chuyển sang màu đỏ tươi, rất chói mắt, một sắc đẹp khó tả.
Hạ Dương vươn tay, đầy ngón tay nhẹ nhàng miết qua chỗ khoé miệng của cậu, dường như vẫn còn lưu luyến hương vị kia.
Nhưng Hứa Thừa Yến lại tránh đi, cúi đầu nhìn ghim cài áo trước ngực của mình.
Bởi vì bây giờ hai người đang ôm chặt nhau, cho nên cái ghim cài này bị kẹp ở giữa, cậu bị cấn hơi khó chịu.
Thế là Hứa Thừa Yến tháo cái ghim cài rắc rối này xuống, "Em bị cấn không thoải mái....."
Hứa Thừa Yến mân mê ghim cài trong tay, hơi ghét bỏ: "Sản phẩm mới càng lúc càng xấu."
Hạ Dương thấy vậy thuận miệng nói: "Anh vẫn còn đá quý, có thể đặt làm một cái khác."
Hứa Thừa Yến nghe thấy đá quý, liền nhớ đến viên đá quý ba trăm triệu lúc trước, hỏi: "Tình yêu vĩnh hằng ấy hả?"
"Ừm, còn thừa lại một ít, có thể dùng làm phối sức."
Lúc ấy sau khi hắn thành công lấy được đá quý, bèn đưa cho nhà thiết kế đặt chiếc nhẫn cầu hôn, cuối cùng vẫn còn thừa hơn nửa chưa dùng đến."
Hứa Thừa Yến lại hỏi: "Anh không cần à?"
"Không." Hạ Dương không bận tâm lắm, nói: "Viên kim cương ấy vốn dĩ là muốn đưa cho em, nhưng lại sợ em không lấy, cho nên vẫn để đó, nhân cơ hội này thì lấy ra để em giữ."
Hứa Thừa Yến rơi vào trầm mặc, nhớ lại chuyện năm ngoái.
Vào năm ngoái, cậu đã từ chối rất nhiều thứ tốt của Hạ Dương.
Nhưng may mắn là, giờ họ không hối tiếc, tất cả vẫn còn kịp.
Hứa Thừa Yến nhịn không được mà ôm Hạ Dương chặt hơn, môi cũng dán lên sườn mặt anh chạm nhẹ.
Hạ Dương cũng thuận theo mà nghiêng đầu, trao đổi một nụ hôn nông mang vị rượu.
Sau khi trận này kết thúc, Hứa Thừa Yến ghé vào tai anh, nhẹ giọng hỏi: "Nếu như giờ em nói muốn viên đá quý kia..... anh có đồng ý tặng nữa không?"
"Chủ nhân của nó vẫn luôn là em." Hạ Dương cúi đầu, cùng chạm mũi với thanh niên.
Hứa Thừa Yến suy nghĩ, lại hỏi: "Có thể đặt làm phối sức không?"
"Có thể."
"Vậy em muốn có một cái ghim cài áo."
"Được." Hạ Dương đồng ý, "Để anh đi nói với nhà thiết kế."
Hứa Thừa Yến ừ một tiếng, rồi lại gối lên vai anh.
Trong phòng nghỉ rất yên tĩnh, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở đều đều của hai người lởn vởn quanh phòng.
Hứa Thừa Yến nghiêng đầu, ngón tay câu lấy cà vạt của anh mà chơi đùa, lại hỏi: "Hình như buổi tiệc bắt đầu rồi, anh không ra à?"
"Không ra." Thanh âm của Hạ Dương khàn khàn, giống như đang kìm nén cái gì, "Chán lắm".
"Giờ cũng chán đấy thôi." Hứa Thừa Yến mỉm cười, tiếp tục nghịch nghịch cà vạt của Hạ Dương, gần như là kéo thấp xuống.
Sau khi đã chơi chán cà vạt, Hứa Thừa Yến lại chuyển hướng sang cúc áo của anh, tự nghịch tự vui.
"Không chán." Hạ Dương vuốt vuốt lưng cậu.
Chỉ cần ở bên người mình thích, cho dù chẳng làm gì cả, cũng rất thoả mãn.
Giống như bây giờ, bọn họ ôm nhau ở cùng một chỗ, không cảm thấy buồn tẻ chút nào.
Hạ Dương nghiêng đầu, hôn một cái lên dái tai của thanh niên.
Hứa Thừa Yến bị hôn tới nóng bừng tai, nhịn không được mà cử động cơ thể.
Bỗng nhiên, Hứa Thừa Yến nhận ra gì đó, một bàn tay dán trên ngực anh, chậm rãi trượt xuống.
Đầu ngón tay xẹt qua ngực, rồi tới eo, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, đi thẳng xuống quần tây.
Sau đó, dừng lại trên vị trí nào đó.
Hứa Thừa Yến cảm nhận được xúc cảm trong lòng bàn tay, che giấu ý cười, ghé sát vào tai ai kia, nhẹ giọng nói: "Hạ tổng, anh cứng quá đi à."
Con ngươi Hạ Dương lập tức tối sầm lại, cái tay đặt trên eo cậu cũng hơi dùng sức.
"Yến Yến." Hô hấp Hạ Dương trầm đυ.c: "Đừng câu dẫn anh."
Nhưng Hứa Thừa Yến vẫn ở bên tai nam nhân, môi như có như không mà phớt qua dái tai, "Cộm đến em, làm em ngồi chẳng thoải mái gì cả."
Lúc cậu nói chuyện, hơi nóng cũng phả vào tai của anh.
Hạ Dương cuối cùng không nhịn được nữa, bàn tay dùng sức.
Khi Hạ Dương chuẩn bị đảo khách thành chủ, trong ngực bỗng trống vắng___
Hạ Dương than nhẹ, mang theo chút bất đắc dĩ mà gọi: "Yến Yến à."
"Cứng quá, không ngồi nữa đâu." Hứa Thừa Yến đứng trước sô pha, duỗi tay sửa sang lại cà vạt đôi phần xộc xệch của anh, nói: "Hạ tổng ngài nghỉ ngơi cho tốt đi nhé, em ra ngoài trước đây."
Nói xong, Hứa Thừa Yến liền xoay người rời đi, bỏ lại một mình Hạ Dương trong phòng.
Tiệc tối đã bắt đầu, Hứa Thừa Yến đi vào bên trong, tìm một góc an tĩnh, ngồi xuống.
Chỉ có điều tiệc tối này hơi nhàm chán, Hứa Thừa Yến ngồi một lúc thì đứng dậy, đi ra ngoài.
Trong lúc cậu đang đi, bất chợt có một chiếc xe dừng lại trước mặt.
Hứa Thừa Yến nhận ra đây là của Hạ Dương nên trèo lên.
Hạ Dương đã ở trong xe, trước mặt là máy tính, dường như đang xử lý công việc.
Trong xe rất yên tĩnh, Hứa Thừa Yến nhìn người kia vẫn đang bận bịu làm việc.
Người ta nói đàn ông nghiêm túc làm việc rất có mị lực, Hứa Thừa Yến ở bên cạnh xem dáng vẻ này của anh, chỉ muốn phá hư nó đi thôi.
Hứa Thừa Yến ngồi sát vào hơn, gối lên vai của Hạ Dương, nhìn thoáng qua màn hình máy tính.
Hạ Dương cũng không kiêng dè gì cậu, cẫn tiếp tục công việc của mình.
Nhưng mà Hứa Thừa Yến cũng chẳng có hứng thú với mấy tài liệu bí mật kiểu này, một bàn tay hư hỏng sờ xuống hông anh, lại trượt xuống lần nữa.
Có thể bởi vì hồi nãy trong yến tiệc có uống chút rượu, nên giờ gan của Hứa Thừa Yến cũng lớn hơn, cách lớp quần tây đốt lửa.
Cả người cậu mềm như bông, gần như dựa cả người vào anh, cố ý trêu chọc: "Sao Hạ tổng vẫn còn cứng như vậy chứ...."
Hô hấp của Hạ Dương dần gấp gáp, tài liệu không xem nổi một chữ.
Hạ Dương bị trêu đến toàn thân bốc hoả, trực tiếp gập máy tính lại, kéo thanh niên vào lòng, hôn xuống.
Một nụ hôn này, cả hai đều có chút lau súng cướp cò.
Cũng may đằng trước có một tấm chắn ngăn cách, tài xế không nhìn được gì.
Chờ sau khi xe dừng lại, Hạ Dương dường như mất đi sự trấn tĩnh, vồ vập đưa người về phòng khách sạn, tiếp tục chuyện đang làm.
Quần áo từng chiếc từng chiếc rơi xuống, Hạ Dương ấn người xuống giường, mạnh mẽ cắn xé.
Hứa Thừa Yến nằm trên giường, trên người chỉ còn một cái áo sơ mi xộc xệch mắc ở cánh tay.
Nhân lúc thời gian nghỉ để thở, Hạ Dương đứng dậy, kéo cà vạt lỏng ra chút.
Nhưng khi Hạ Dương lần nữa cúi xuống, lại bị Hứa Thừa Yến ngăn cản.
Hứa Thùa Yến chặn trước ngực anh, nhắc nhở: "Anh đeo bao vào đi."
Hạ Dương đành dừng lại, lấy một hộp áo mưa từ tủ đầu giường qua, chau mày.
Hứa Thừa Yến chú ý thấy cái nhíu mày này của anh, nhịn không được hỏi: "Anh không thích dùng à?"
Hạ Dương cúi người xuống, hôn lên mặt cậu, đáp: "Không dùng sẽ thân mật hơn một ít."
Hạ Dương xé vỏ ra, định tiếp tục.
Hứa Thừa Yến suy nghĩ, sau vẫn ngăn cổ tay của anh lại, "Vậy đừng dùng nữa."
Hạ Dương lập tức nhìn qua, nhớ tới mấy lần vệ sinh trước, nói: "Vệ sinh em không thoải mái."
Hứa Thừa Yến cười, đôi tay nằm lấy bả vai của anh, thấp giọng nói: "Lúc vệ sinh thì anh nhẹ một chút.... Thử vài lần sẽ quen thôi."