Chương 39: Không Có Ai Muốn Thuê

Nàng trộn lẫn hạt giống rau dưa hệ thống cung cấp với hạt giống rau dưa trên thị trường, dựa theo cách nói của hệ thống thì rau dưa trồng được chắc chắn sẽ có chất lượng thưởng đẳng.

Trộn lẫn hai loại hạt giống với nhau, đến lúc đó sẽ không làm cho người khác nghi ngờ.

Sau khi gieo hạt giống vào đồng ruộng, nàng cào nhẹ bề mặt, lại phủ lên một ít đất mịn, cuối cùng là tưới một lượng nước thích hợp.

Lâm Nhiễm thoáng thở phào một hơi, sau này chỉ cần tưới nước hợp lý, chờ mầm cây mọc lên lại bón phân hai lần nữa là được.

Làm xong chuyện của mình, nàng lại đi xem Lâm Tang và Lâm Nguyên.

Hai người một người đánh bò, một người ở phía sau cầm cái lê, mặc dù động tác có chút chậm, nhưng làm cũng không tệ lắm.

Lâm Nhiễm vui mừng mà khen ngợi một câu: “Đều là đứa nhỏ thông minh, vừa học liền biết ngay.”

Lâm Tang / Lâm Nguyên: “...” Lần đầu tiên được khen thông minh, tâm trạng thật phức tạp.

Phải biết rằng, từ nhỏ câu Lâm Tang nghe phu tử nói nhiều nhất chính là: “Gỗ mục không thể điêu khắc”

Còn Lâm Nguyên, thì bị người ta bầu là ‘đầu gỗ’, rất cố gắng nhưng không có thiên phú.

Hai người được khen ngợi nên lúc làm việc liền thoáng ra sức hơn một chút.



Lâm Nhiễm gọi Trương quản sự tới: "Hiện giờ dùng lê đều là loại thẳng như thế này sao? Có loại cong hay không?”

“Bẩm cô nương, hiện giờ đều sử dụng loại lê này, cũng không có loại cong”. Trương quản sự hơi khom lưng cung kính trả lời.

“Ta thấy loại lê thẳng này lúc quay lại không đủ linh hoạt.” Lâm Nhiễm chống cằm nói.

Trương quản sự nói: “Cô nương thật tinh mắt, mặc dù là như vậy, nhưng sử dụng càng tiện lợi và nhanh hơn dùng sức người.”

Lâm Nhiễm như suy nghĩ gì đó, hiếm khi lại hỏi công việc tuyển người thuê ruộng: “Việc tá điền làm như thế nào rồi?”

Trương quản sự buồn rầu mà lắc đầu: "Cô nương, có rất ít hộ bá tánh xung quanh muốn thuê ruộng của nhà ta.”

Thật ra không phải ít mà là không có một nhà nào cả.

“Vì sao?” Lâm Nhiễm giật mình, điều kiện nàng cho như vậy, thế mà lại không có người muốn thuê ruộng?

Chuyện này thật sự quá không khoa học.

Trương quản sự do dự một chút mới mở miệng nói: "Mấy năm trước, điều kiện có chút hà khắc, hiện giờ những lão nông xung quanh…”

Lâm Nhiễm bừng hiểu ra, nông dân xung quanh đã bị thôn trang lừa gạt nên bọn họ không tin thôn trang nữa.



Nhưng mà trong nhà có nhiều ruộng đất, không có tá điền cũng không được.

Nàng nhíu mày suy nghĩ một lát, nói với Trương quản sử: “Ngươi đi theo ta ra đây.”

Sau khi rửa sạch tay, liền tới thư phòng mới tạm thời được dọn dẹp ra, cầm bút viết một phần khế thư.

“Trương quản sự, ngươi nhìn xem như vậy có được không?”

Có thể lên làm quản sự, ngoài việc biết trồng trọt ra thì còn phải biết một ít chữ nữa.

Ông ấy nhìn thấy trên tờ giấy rậm rạp chữ viết, chữ viết ngang dọc, rất ngay ngắn.

Trương quản sự cẩn thận xem một lần, trong lòng cảm thán, đại cô nương thật sự rất tốt bụng.

Bên trên ngoài viết những điều kiện đã nói lúc trước ra thì còn bổ sung thêm một câu: Nếu gặp thiên tai, lương thực giảm sản lương thì chủ nhà sẽ xem xét việc giảm thuế tương ứng.

Cuối cùng viết: Khế ước viết rõ ràng, nếu có người vi phạm thì có thể kiện lên huyện lệnh!

Trương quản sự không khỏi cúi người hành lễ với Lâm Nhiễm: "Đại cô nương thật tốt bụng.”

Lâm Nhiễm lắc đầu: "Các hiền nhân từng cảnh báo: Dân thứ nhà, trí điền trang, chiêu tá điều, bổn vọng thuê khoá, làm việc nhân nghĩa..”