Chương 32: Ăn Cơm Nhà Nông

Nụ cười của Lâm Nhiễm không biến mất, trẻ nhỏ còn chưa trải qua đòn hiểm của xã hội thì chưa thể thành tài!

A ~~ Chờ đấy cho tỷ!

Không hiểu sao Lâm Tang lại rùng mình một cái, hắn nhìn xung quanh, hình như ngôi nhà này có chút tà ám.

Lâm Nhiễm ở trong xã hội sờ bò lăn lộn rất nhiều năm, đã là ‘ người xã hội’ nói hai ba câu liền phá tan vẻ xấu hổ của ông cụ, thái độ vô cùng thân thiện.

“Ngôi nhà này của ông thật tốt, là mới xây dựng đúng không?”

Lão trượng hàm hậu mà cười nói: “Đã xây dựng mấy năm nay rồi, bọn nhỏ trong nhà đã lớn, chuẩn bị làm mai, sao có thể không có phòng ở được.”

“Vì sao ông không xây bằng gạch?” Lâm Nguyên khó hiểu hỏi.

Ông cụ có chút sợ thiếu niên mặt mày tối tăm này, nhưng ngại thân phận của hắn nên chỉ có thể thành thật nói: “Trong nhà không có bạc.”

Lâm Nhiễm cười nói: “Mấy năm nay mưa thuận gió hoà, trong ruộng thu hoạch cũng không tệ lắm đúng không.”

“Haizz... Đúng là không tệ lắm, nhưng mà nộp thuế xong thì cũng không còn lại bao nhiêu.”



“Vậy ông có thuê ruộng không?” Lâm Nhiễm truy hỏi.

“Mấy năm trước có thuê ruộng, nhưng mà năm nay không có ý định thuê ruộng nữa” Ông cụ lộ ra vẻ mặt sầu khổ, nghĩ đến cuộc sống mấy năm nay thuê ruộng, trong lòng càng khổ hơn.

“Vì sao?”

“Haiz, chủ nhà muốn thu địa tô bảy phần, còn không cung cấp nông cụ và hạt giống, quanh năm suốt tháng vất vả không biết ngày đêm vẫn không đổi được một chút lương thực nào.”

Lâm Nhiễm âm thầm nhíu mày: "Theo hiểu biết của ta thì Lâm tướng quân ở Kinh Thành chỉ thu địa tô là năm phần, vì sao ông cụ không thuê của ông ấy.”

Vừa dứt lời, ông cụ ngừng một chút, lén lút ngước mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhiễm một lát, không nói chuyện nữa.

Đúng vào lúc này, bên ngoài đã làm cơm canh xong rồi, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.

Lúc này đang là đầu xuân, ngoài đồng còn chưa bắt đầu gieo trồng rau dưa, người nhà nông cũng chưa trồng được rau xanh gì.

“Quý nhân, đây là rau khô làm năm trước, dùng nước ngâm mềm rồi dùng mỡ heo xào cũng rất thơm.”

Lão phụ nhân có chút ngượng ngùng mở miệng nói: "Năm trước làm thịt khô còn thừa một chút, xào với cọng tỏi non cũng rất thơm.”

“Như vậy đã rất tốt, thịt khô này làm rất ngon, rất thơm.” Lâm Nhiễm cười, ngửi thấy mùi thơm của thịt khô này liền hoảng hốt cảm thấy như trở về lúc nhỏ cùng bà ngoại làm thịt khô.



“Các ngươi đi ăn cơm trưa đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ.” Lâm Nhiễm gật đầu với bọn họ, dẫn đầu ngồi xuống ăn thịt khô.

Hộ vệ mời một nhà này ra ngoài, Lâm Nhiễm thỏa mãn mà nuốt thịt khô trong miệng xuống: "Lâʍ ɦộ vệ, tìm người đi hỏi thăm tình hình trong thôn một chút.”

Lâʍ ɦộ vệ nhìn Lâm Nhiễm một cái, không nói lời nào mà phái mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ.

Một mình Lâm Nhiễm ngồi ở trên bàn ăn uống thỏa thích, Lâm Nguyên ngồi ở bên cạnh nàng nhìn đĩa thịt đen tuyền kia, không dám gắp.

Lâm Tang thì hoàn toàn không ngồi vào bàn.

Lâm Nhiễm: “Nếu muốn trở thành quan tốt vì dân làm chủ, yếu tố đầu tiên chính là thử trải nghiệm khó khăn của dân gian.”

Lâm Nguyên:...Yên lặng cầm đũa.

Bất ngờ cảm thấy hương vị của loại thịt này cũng không tệ lắm.

Lâm Nhiễm gọi hai nha hoàn của mình: "Mau ăn đi, ăn xong chúng ta lập tức rời đi.”

Lúc nhỏ Đào Hoa và Lê Hoa cũng từng chịu khổ, vậy nên bọn họ không hề cảm thấy đồ ăn của nhà nông này quá mức đơn sơ.