Chương 28: Muốn Uống Gió Tây Bắc Không?

Lâm Nguyên nói ra mấy con số, Lâm Nhiễm hơi nhướng mày lên, nhị đệ này của nàng không thi đậu khoa cử nhưng phương diện tính toán này lại không tệ lắm.

“Không sai” Thật ra so với con số thật chỉ thua kém trong mười văn tiền.

Nếu nói ông ta tham mấy chục văn tiền này thì cũng ở trong phạm vi cho phép của Lâm Nhiễm, dù sao nước trong quá sẽ không có cá.

Nhưng mà Lâm Nhiễm càng có khuynh hướng là Vương trướng phòng tính toán không được tốt hoặc là không đủ cẩn thận.

“Còn có vấn đề khác không?”

Lâm Nguyên và Lâm Tang đồng thời lắc đầu.

Lâm Nhiễm thở dài, nàng đã không thể tức giận nổi với hai người đệ đệ này.

Tùy ý mà lật đến sổ sách một ngày nào đó: "Nhìn giấy tờ trong một ngày này, nơi này viết mua hai mươi cân thịt heo, năm con gà, 50 quả trứng gà, năm con cá...”

“Lại xem một ngày kế tiếp” Lâm Nhiễm lật một tờ: "Vẫn là hai mươi cân thịt heo, năm con gà, 50 quả trứng gài, năm con cá...”

Liên tục lật xem bảy trang, hai người Lâm Nguyên vẫn không cảm thấy có cái gì không đúng.

Lâm Nhiễm buông sổ sách xuống: "Trong khoản thời gian này trong phủ chúng ta chỉ có ba người, các ngươi nghĩ lại mỗi ngày các ngươi ăn bao nhiêu thịt, bao nhiêu gà, bao nhiêu trứng gà, bao nhiêu cá”.



“Nói về ta thì nửa tháng ta không hề ăn trứng gà, thịt heo cũng là lâu lâu mới ăn một lần, cá thì nửa tháng mới ăn một lần…”

“Như vậy thì số đồ ăn còn lại ở nơi nào?”

Cho dù là gia đình phú quý thì đồ ăn của bọn họ nhân cũng không phải đều là gà vịt thịt cá như vậy.

Đồ ăn tốt nhất chính là của nha hoàn và gã sai vặt nhất đẳng đi theo các chủ tử, chờ chủ tử ăn dư lại ban thưởng cho hạ nhân, bọn họ cũng có thể đi theo ăn chút đồ ăn ngon.

“Còn nữa, hôm nay ta đi tới chợ phía tây, hỏi giá cả các loại đồ ăn, trong một năm này giá thịt heo chưa từng tăng lên, vẫn luôn là mười mấy văn tiên một cân, nhưng là các đệ xem, trên sổ sách ghi giá bao nhiêu?”

“Bốn năm chục văn!”

Cuối cùng Lâm Nguyên và Lâm Tang cũng hiểu ra: "Cho nên trưởng tỷ cho rằng là người chọn mua và đầu bếp nữ tham tiền trong nhà.”

Lâm Nguyên lại hỏi: “Vậy phòng thu chi thì sao?”

“Công việc của phòng thu chi chính là xuất tiền và nhập tiền, nếu phát hiện không đúng thì báo cáo lên cho phu nhân và quản gia, còn xử lý như thế nào lại là việc của phu nhân và quản gia.”

Dừng một chút, Lâm Nhiễm lại mở miệng nói: “Còn Vương trướng phòng nhà ta thì phải xem một lát nữa Ngũ Tử thúc thẩm vấn được cái gì.”



Nàng uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Hôm nay ta gọi các ngươi tới là muốn cho các ngươi biết trong nhà ẩn giấu rất nhiều ác nô, bởi vì chủ tử không quản lý đã nuôi dưỡng ý xấu của bọn họ, sau này các ngươi phải quản lý hạ nhân cho tốt,”

“Thứ hai là trong nhà không còn bao nhiêu tiền bạc, sau này các ngươi chỉ có thể nhận tiền tiêu vặt, muốn mua đồ vật phải được ta đồng ý, nếu không qua mấy chục năm sau chỉ sợ nhà chúng ta ngay cả ăn trấu cũng không ăn nổi, chỉ có thể uống gió Tây Bắc.”

Lâm Tang: “Ban đầu không phải là tổ mẫu quản gia sao?”

“Sự thật chứng minh năng lực quản gia của tổ mẫu thật sự quá kém, các ngươi là muốn uống gió Tây Bắc sớm hơn sao?”

Lâm Nhiễm không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nếu như bọn họ dám nói muốn thì nàng sẽ lập tức thành toàn cho bọn họ!

Hai người run rẩy, rất biết thời thế mà lắc đầu.

Lâm Nhiễm vừa lòng gật đầu, vỗ bả vai của Lâm Nguyên: "A Nguyên, nếu muốn làm một vị quan tốt cho dân thì phải hiểu được cuộc sống của các bá tánh.

Đệ ngay cả một quả trứng gà bao nhiêu tiền, một cân thịt là bao nhiêu tiền cũng đều không biết, nếu như làm quan thì cũng sẽ bị người phía dưới lừa bịp.”

“Đọc sách không phải đóng cửa sổ mặc kệ mọi chuyện, mà còn phải chú ý nhiều đến chuyện của dân chúng, dân phong”

Nói dứt lời, nàng liền nghênh ngang mà đi, nàng có chút đói bụng, phải trở về ăn khuya.

Lâm Nguyên như suy nghĩ gì đó.