Nam Cẩm Niên cầm ngân phiếu trong tay, tò mò hỏi: “Đặt cược cái nào?”
Lâm Nhiễm: “Đại”
Người lắc xúc xắc chia bài nhếch miệng cười, trong nháy mắt khi Nam Cẩm Niên đặt ngân phiếu xuống thì một tiếng ‘phanh’ vang lên.
Nam Cẩm Niên hét lớn một tiếng: “Mở.”
Người chia bài cười lớn mở cái nắp lên, trong mắt tràn ngập sự đắc ý.
“Thế tử gia, số tiền này, tiểu nhân xin nhận.”
Nói xong định đi tới lấy tấm ngân phiếu trước mặt Nam Cẩm Niên.
Nụ cười trên mặt Nam Cẩm Niên không hề vụt tắt: “Ta nói vị chia bài này, đừng nói là mắt ngươi bị mù đấy nhé?”
“Chắc chắn là mù rồi! 6 điểm không phải là đại sao!” Chung Thành đứng một bên cười to nói, cảm xúc mênh mông.
Mấy người bọn họ tới sòng bạc vài lần rồi, từ trước đến nay chưa bao giờ thắng.
Lần đầu tiên thắng được tiền của sòng bạc, cảm giác giống như được uống một ly nước đá sảng khoái trong ngày hè oi bức vậy.
Đám người đứng vây xung quanh cũng ồn ào theo, lúc này người chia bài mới cảm thấy lạ, nhìn xúc xắc trên bàn, mặt của xúc xắc, rõ ràng là con số 6.
Người chia bài đột nhiên xanh mặt, trong mắt tràn ngập cảm xúc khó mà tin được: “Này… Chuyện này không thể nào…”
Người chia bài còn đang nghi ngờ, Lâm Nhiễm không còn kiên nhẫn nói: “Sòng bạc của các ngươi, thua nên chịu không nổi à?”
Người chia bài xoa mặt, cười lạnh: “Sòng bạc chúng ta cực kỳ uy tín.” Bắt đầu lắc xúc xắc tiếp: “Đặt vào ô nào —”
Lâm Nhiễm: “Đặt đại.”
Nam Cẩm Niên nghe lời lấy hai trăm lượng ngân phiếu ban đầu và hai trăm lượng vừa mới thắng được đặt vào ô đại.
“Mở!”
Vẫn là đại.
Mở mấy lần vẫn là đại, người chia bài vốn dĩ cực kỳ tự tin bây giờ sắc mặt lại trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa.
Lâm Nhiễm nhàn nhạt mở miệng: “Tiếp tục.”
Người chia bài bắt đầu run rẩy, tay cầm xúc xắc run như bị Parkinson.
Miệng khô khốc, cổ họng run rẩy tới mức khó có thể nói ra được lời nào.
Lúc này, một người đàn ông lực lưỡng lưng hùm vai gấu có một vết sẹo dài như con rết trên mặt nhận lấy xúc xắc từ trong tay người chia bài.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn Lâm Nhiễm, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Ván tiếp theo, để ta.”
Lâm Nhiễm thả tay tỏ vẻ không có vấn đề gì: “Đại.”
Khóe miệng người đàn ông cong lên, làm xê dịch vết sẹo xấu xí kia, nhìn thoáng qua trông có vẻ lại càng hung ác.
Quần chúng vây xem Giáp nói: “Chậc, thế mà cho cả lão sẹo ra mặt!”
Quần chúng vây xem Ất: “Lão sẹo xuất hiện, vị cô nương này thua chắc rồi.”
Quần chúng vây xem Đinh: “Tiếc thật, mới thắng được nhiều bạc như thế, chậc chậc chậc….”
Động tĩnh bên bàn mà Lâm Nhiễm đặt cược, hấp dẫn những người có mặt trong sòng bạc.
Cả ba tầng, mọi người vây kín như nêm cối.
Tất cả đều tò mò nhìn theo đĩa lắc xúc xắc trong tay lão sẹo.
Lâm Nhiễm không kiên nhẫn: “Mau mở ra đi, ta không có nhiều thời gian đâu”
Nghe thế, lão sẹo nhếch mày, xốc cái đĩa lên.
“A —”
“Trời ạ, không phải là thật đấy chứ.”
“Là đại, thế mà lại là đại?”
“Ai da, lão sẹo thất thủ rồi —”
Còn có người hô lên: “Lão Vương, ngươi véo ta làm gì vậy?”
“Đau không? Là sự thật đó.”
“.....”
Lão sẹo cụp mắt, nhìn Lâm Nhiễm một cái thật sâu, đây là lần đầu tiên hắn thất thủ.
Lâm Nhiễm hất cằm: “Tiếp tục, vẫn chọn đại.”
Lão sẹo nhìn Lâm Nhiễm đầy nặng nề, đĩa lắc xúc xắc trong tay xoay chuyển bốn năm lần, dưới ánh mắt bình tĩnh của Lâm Nhiễm, vẫn là đại!
Nam Cẩm Niên hoan hô, Chung Thành đã vui tới mức nhảy cẫng lên.