Chương 33

Hai mươi phút sau.

Trong một phòng tắm, Tiêu Thước đang đi vệ sinh thì tầm mắt đột nhiên tối sầm!

Không đợi anh ta kịp phản ứng, Diệp Ngữ Ninh và Trần Vi đã đánh vài cú vào đầu và mặt anh ta! Tiêu Thước hoảng loạng, tức giận nói: "Mẹ kiếp ~! Các người biết tôi là...!” Tiêu Thước lại chuẩn bị giọng điệu hôi hám kiêu ngạo của mình.

Tuy nhiên, chỉ sau câu nói này, khoảnh khắc tiếp theo Tiêu Thước đã bị túm lấy gáy và đẩy xuống bồn cầu.

Thứ nước có mùi tanh lấn át các giác quan của anh ta, chưa kể còn dơ bẩn kinh tởm, suýt nữa khiến anh ta nghẹt thở mà chết. Tuy nhiên, bọn cô vẫn chưa bỏ cuộc, sau bảy tám lần thử, Tiêu Thước mất hết kiêu ngạo, nằm trên mặt đất như cá mắc cạn, không ngừng ho khan.

Diệp Ngữ Ninh cuối cùng cũng hài lòng rời đi cùng Trần Vi.

Trong xe, Trần Vi nhìn Diệp Ngữ Ninh: "Chị cứ như vậy mà thả anh ta đi?"

Mặc dù vừa rồi họ đã đánh hắn ta, nhưng so với việc bắt toàn bộ nhân viên công ty bọn họ phải tăng ca làm thêm giờ, điều này rõ ràng là không đủ để giải tỏa cơn tức giận.

Diệp Ngữ Ninh lấy nước suối rửa tay, tùy ý nói: “Tôi nhớ gia đình anh ta mỗi năm chỉ được trả cổ tức có mấy triệu tệ đúng không?”

"Đúng vậy!" Trần Vi gật đầu! Chỉ có mấy triệu, nhưng Tiêu Thước vẫn như vậy, hắn thật sự là người thích gây phiền phức, đến trưởng lão trong nhà cũng không quản nổi.

Diệp Ngữ Ninh: "Có vài triệu mà lại dám kiêu ngạo như vậy? Nếu không có vài triệu tệ này thì sẽ ra sao?"

"Ý chị Diệp là gì?" Trần Vi nhìn Diệp Ngữ Ninh và chỉ trong chốc lát đã hiểu ý cô.

Giờ đây CEO mới của Tiêu Thị lại tỏ ra cực kỳ thờ ơ với mọi đối tác. Việc nhỏ không giải quyết được, thì sao có thể làm nên nghiệp lớn?

Tiêu Thước cũng vậy! Trong mấy năm đính hôn, anh ta chưa bao giờ để tâm đến cô, bây giờ lại ngang nhiên muốn giẫm đạp Lên cô, anh ta cho rằng mình có năng lực đó?

Trần Vi vừa rửa tay xong với nửa chai nước do Diệp Ngữ Ninh đưa cho, cô nhìn thấy Tiêu Thước đang được người nhà họ Tiêu đưa ra ngoài.



Trông thật thất bại thảm hại!

Trần Vi không khỏi "chậc chậc" hai lần: " Nhị thiếu gia nhà Tiêu gia thật xúi quẩy khi có đứa con như anh ta!"

Diệp Ngữ Ninh cười nói: "Sẽ còn tệ hơn."

Trần Vi biết nếu Tiêu lão gia lấy lại cổ phần thì tiền sẽ không được chia nữa?

Diệp Ngữ Ninh khởi động xe và đưa Trần Vi về trước, sau đó quay trở lại Sơn Ngữ Các.

Diệp Ngữ Ninh về nhà lúc ba giờ sáng, Tiểu Lâm Dạ đã ngủ rồi. Cô lặng lẽ trở về phòng và đi tắm.

Mấy ngày nay vật vã, cô mệt mỏi đến nỗi vừa chạm vào gối đã ngủ ngay.

Diệp Ngữ Ninh không biết mình đã ngủ bao lâu.

Cô giật mình tỉnh dậy bởi cuộc gọi của Trần Vi. Tối qua về quá muộn, quên để chế độ im lặng nên theo phản xạ cầm điện thoại Lên nói: “Xin chào.”

"Chị Diệp, bản thảo của chúng ta bên phía Tiêu Thị đã được phê duyệt."

Diệp Ngữ Ninh :"Ồ", trong giọng điệu không có chút vui mừng nào, cô vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, làm sao có thể vui vẻ được.

Thấy cô vẫn đang ngủ, Trần Vi lại bổ sung thêm: "Nhưng có lẽ bây giờ chị phải dậy."

"Sao vậy?"

"Tiêu Thị dự định giao cho chúng ta dự án núi Nam Gia. Trợ lý đặc biệt bên cạnh tân chủ tịch Tiêu Thị đã đích thân tới, yêu cầu chị lập tức đến công ty để bàn bạc chi tiết."



Hơi thở của Diệp Ngữ Ninh ngay lập tức trở nên nặng nề. Chưa đầy hai giây, cô đã trực tiếp bác bỏ: "Nói với bọn họ rằng sự hợp tác của chúng ta kết thúc ở đây!"

Nói xong cô trực tiếp cúp điện thoại. Lệ Vương Khẩu khiến bọn họ gặp nhiều phiền phức như vậy, hiện tại cuối cùng cô cũng đã hoàn thành hợp đồng, còn muốn cô tiếp nhận thêm hạng mục khác?

Cô vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa...

Trần Vi ở đầu bên kia điện thoại không khỏi giật giật khóe miệng khi nghe thấy tiếng bíp phát ra từ điện thoại. Quay lại nhìn Lý Sóc đang ngồi trong phòng khách!

Cô phải nói rằng, việc này rất bất ngờ. Thái độ lãnh đạm của tân chủ tịch Tiêu thị vẫn còn in rõ trong đầu cô, hiện tại anh ấy đã phái một trợ lý đặc biệt đến gặp sếp.

Trần Vi là người mềm mỏng, đương nhiên sẽ không truyền đạt chính xác lời nói tức giận của Diệp Ngữ Ninh.

Khi đến chỗ Lý Sóc, Trần Vi nói với vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, trợ lý Lý, sếp Diệp của chúng tôi hôm nay có việc riêng, nên không thể đến công ty, chúng ta đợi cô ấy quay lại rồi bàn bạc hạng mục núi Nam Gia sau nhé?”

Lý Sóc cau mày, liếc nhìn Trần Vi.

Trần Vi cười giả tạo nói: "Thực xin lỗi, Diệp tiểu thư dạo này thực sự mệt mỏi." Tất nhiên, không cần phải giải thích vì sao cô ấy mệt.

Lý Sóc gật đầu: "Cô Diệp có biết chuyện ngày hôm qua không?" Đó là về việc bản thảo bị từ chối!

Đêm qua anh ta phát hiện ra người đã làm chuyện gì đó, lập tức báo cáo cho Tiêu Lâm Dạ. Sau khi Tiêu Lâm Dạ đọc xong bản thảo, anh ấy đã trực tiếp phê duyệt và giao cho họ dự án núi Nam Gia. Đây là sự bồi thường cho đối tác vì sơ suất lần này!

Cho đến nay, công ty Mạn Lang là nơi đầu tiên Tiêu Lâm Dạ chủ động hợp tác.

Trần Vi giả vờ như không biết: "Có phải vì bản thảo bị từ chối không? Chúng tôi còn chưa kịp báo cáo với sếp Diệp."

Thấy cô nói như vậy, Lý Sóc không nói thêm gì nữa. Anh đứng dậy đưa tấm danh thϊếp cho Trần Vi: “Vậy khi cô Diệp đến, để cô ấy liên lạc trực tiếp với tôi.”

"Được."Trần Vi gật đầu, mỉm cười tiễn Lý Sóc đi vào thang máy.