Chương 30

Diệp Ngữ Ninh lấy sữa chua ra khỏi tủ lạnh, cô uống một ngụm, cơn đau răng cũng đỡ hơn một chút. Cô ăn thêm một ít salad rau trước khi bắt đầu cắt bít tết.

Vừa cầm dao nĩa lên, Diệp Ngữ Ninh nghe thấy người đàn ông đối diện nói: “Lúc em gọi đồ ăn, tôi thấy em gọi tái vừa nên tôi nấu cho em với độ chín và hương vị tương tự. "

Diệp Ngữ Ninh sửng sốt khi nghe điều này!

Cô có phần bất ngờ, anh lại nhớ chi tiết thói quen của cô từ lúc họ gặp nhau. Còn cô thì sao? Cô không thể nhớ mình đã ăn gì tối hôm đó...

Diệp Ngữ Ninh ăn rất chậm, nhai kỹ, không có dấu hiệu ăn ngon như lúc trưa, Tiêu Lâm Dạ nhướng mày: “Mùi vị không đúng sao?”

"Không, răng của tôi hơi đau một chút." Mùi vị rất ngon nhưng răng cô đau quá! Hình như là răng khôn, cô không dám cắn vào vị trí răng hàm sau, vừa cắn xuống đã thấy toàn thân đau nhức.

Răng khôn của cô hiếm khi bị viêm nhưng một khi bị viêm sẽ đau nhức cả nửa tháng. Đại khái là bởi vì mấy ngày nay Trịnh Thể Lan làm phiền nên cô có phần tức giận, hơn nữa buổi trưa cô ăn rất nhiều ớt, răng đã không thể chống cự được nữa!

Tiêu Lâm Dạ nghe vậy, đứng dậy đi vòng qua bàn ăn đi tới trước mặt cô, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nâng lên: “Há miệng ra, để tôi xem.”

"Ugh~! Đừng nhìn nữa, đau quá." Vết cắn vừa rồi quá mạnh, bây giờ cơn đau chỗ đó khiến cô bật khóc.

Anh chộp lấy hộp sữa chua và trực tiếp áp lên má.

Thấy cô khó chịu, Tiêu Lâm Dạ quay người tìm hộp thuốc, nhưng anh chưa bao giờ bị đau răng, trong hộp thuốc cũng không có gì.

Tiêu Lâm Dạ quay đầu nhìn Diệp Ngữ Ninh đang che mặt nói: "Tôi xuống lầu mua thuốc cho em."

“Đừng đi, đau răng cũng không thể uống thuốc.” Diệp Ngữ Ninh rêи ɾỉ đáp lại, cô đã bị như vậy nhiều lần.

Khi hết đau, cô quyết định đi nhổ nó ra.

Trước đây lần nào cũng như vậy, lúc đau cô liền muốn nhổ ra, vừa hết đau cô gần như quên mất! Bây giờ cô thực sự hối hận... Cô sẽ bị tra tấn thêm nửa tháng nữa!

Tiêu Lâm Dạ nói: “Nhanh thôi, trước cửa có hiệu thuốc.” Nói xong, anh quay người bước ra khỏi căn hộ.

Diệp Ngữ Ninh ngồi một mình trong bếp, trên má áp sữa chua lạnh, điều này khiến cô tạm thời cảm thấy dễ chịu hơn.



Người đàn ông vừa đi ra ngoài, điện thoại của cô rung lên.

Diệp Ngữ Ninh cầm lên nhìn, là Trần Vi, cô nhận điện thoại nói: “Xin chào.”

"Cô Diệp, bản thảo của chúng ta lại được gửi lại!"

Diệp Ngữ Ninh: "..." Răng càng đau hơn!

Chủ tịch mới của Tiêu Thị là ai? Thật quá soi mói...!

Cô còn chưa kịp mở miệng, Trần Vi lại nói: “Mã Địch và Thảo An đã tới công ty rồi. Những nhà thiết kế khác nhận được thông báo cũng đã chạy đến.”

Diệp Ngữ Ninh ôm trán.Trong lòng cô thầm mắng mười tám đời tông ti nhà chủ tịch Tiêu thị!

“Hôm nay có tăng ca không?” Cô thậm chí còn không biết tình hình, làm thêm giờ cũng vô ích!

Trần Vi: “Không tăng ca thì không được, nếu làm sai thì ta sẽ phải bồi thường tiền triệu.”

Vừa rồi Diệp Ngữ Ninh còn đang muốn bỏ cuộc, bây giờ nghe được "vài triệu", cô chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng.

Cô thề rằng sau lần hợp tác này, cô sẽ đuổi thẳng Tiêu thị ra ngoài.

Cái quái gì vậy! Thật khó chịu!

Các nhân viên của công ty không chịu để cô chủ tốt bụng của họ trả số tiền triệu này nên đều đổ xô đến công ty để làm thêm giờ!

Diệp Ngữ Ninh nhịn cơn đau nói: "Tôi lập tức tới."

"Có muốn tôi gọi đồ ăn nhẹ nửa đêm cho chị không?" Trần Vi hỏi.

Diệp Ngữ Ninh: “Không cần, tôi đau răng không ăn được.”



Trần Vi: "Lại đau răng nữa à? Ôi, lần này nếu đã đỡ hơn, tốt nhất là chị nên sắp xếp thời gian để nhổ nó đi."

"Tôi cũng nghĩ thế." Nói xong Diệp Ngữ Ninh đứng dậy đi vào phòng thay quần áo.

Khi Tiêu Lâm Dạ quay lại, anh đã thấy cô che má đi ra khỏi phòng. Cô cũng đã thay quần áo, rõ ràng là cô chuẩn bị đi ra ngoài!

Anh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, đã gần chín giờ: “Em muốn ra ngoài à?”

Diệp Ngữ Ninh gật đầu: “Công ty xảy ra chuyện, ông chủ thông báo cho tăng ca.”

Tiêu Lâm Dạ cau mày, công ty này đúng là cực hình. Anh đưa thuốc cho cô, rót một cốc nước ấm: “Em uống thuốc đi, tôi đưa em đi.”

"Không, tôi..., không sao đâu." Vừa muốn nói từ chối nhưng cô đành nuốt chúng lại.

Uống thuốc xong, Tiêu Lâm Dạ liền đưa cô đi. Dưới ánh đèn đường, bóng dáng người đàn ông càng thêm quyến rũ.

Tiêu Lâm Dạ nhìn cô đang chịu đựng cơn đau, hỏi: "Em đang làm việc ở công ty nào vậy? Tại sao em luôn làm thêm giờ? Em có thể nói sếp xin nghỉ một ngày được không?"

Anh thật sự không muốn cô đi!

Diệp Ngữ Ninh: "Công ty Mạn Lang, nơi chủ yếu thiết kế công viên và khu du lịch, tối nay tôi phải đến đó. Nếu tôi không đi thì sẽ không tốt."

"Em làm việc tại Mạn Lang?"

"Ừm!" Diệp Ngữ Ninh gật đầu, sau đó hỏi: "Anh biết công ty đó không?"

Tiêu Lâm Dạ nói "ừm", sau đó anh nói thêm: "Mạn Lang nổi tiếng ở Thượng Thành và đã hợp tác với nhiều công ty."

Bên Tiêu thị cũng hợp tác, trợ lý Dương vừa nhắc tới trước mặt anh, anh đã vô cùng ấn tượng.

"Em là nhà thiết kế ở đó sao?"

“Đúng vậy!” Diệp Ngữ Ninh đáp. Tiêu Lâm Dạ nhớ tới Diệp Ngữ Ninh trước đó từng nói, thế giới này thật sự rất nhỏ bé.