Chương 12

Tiêu Lâm Dạ như một quý ông, lịch thiệp kéo ghế ăn cho cô.

Diệp Ngữ Ninh đột nhiên có chút không thoải mái, được quan tâm chăm sóc, cô có chút không quen, cứng ngắc cười nói: "Tôi có thể tự mình làm được!"

“Tôi sợ mùi vị sẽ thay đổi nên đã làm trước khi đón em.” Diệp Ngữ Ninh cơ bản đã hiểu được sự xuất sắc của Tiêu Lâm Dạ, nhưng cô vẫn hơi ngạc nhiên khi anh biết nấu ăn.

Lần tăng ca này là ngoài ý muốn mà cô cũng không biết khi nào sẽ xong, nhưng sao anh lại biết mấy giờ cô tan sở!

Cơm với tôm hấp và nước súp thơm mùi bạch chỉ trông nhẹ nhàng, ngon miệng.

Diệp Ngữ Ninh không nhịn được nếm thử, vị tươi của tôm hòa quyện với vị của rau diếp, khiến nó trở nên đặc biệt ngon miệng.

Tiêu Lâm Dạ hỏi: “Như thế nào?”

Vị giác của Diệp Ngữ Ninh bị kí©h thí©ɧ, cô hài lòng gật đầu: "Mặc dù tôi thường ăn đồ cay, nhưng tôi rất thích mùi vị này."

Cô vừa ăn một chiếc bánh mì kẹp thịt trong thang máy, bây giờ hương vị thức ăn nhẹ nhàng rất vừa miệng với cô.

Nghe cô nói thích, Tiêu Lâm Dạ gật đầu: “Chỉ cần hợp với khẩu vị em là được!”

Anh hiền lành lịch sự, có nhà có xe, lại biết nấu ăn!

Diệp Ngữ Ninh cảm thấy người bạn đời mà cô ngẫu nhiên tìm được thực sự có chất lượng cao.

Những năm gần đây, vì lợi ích đối với nhà họ Diệp của Trịnh Thể Lan nên về cơ bản cô đã tiếp xúc với những nam thanh niên giàu có. Hoặc là anh ta giống như Tiêu Thước mỗi tối đều đến hộp đêm, hoặc là anh ta ăn chơi đủ kiểu đủ nơi!



Những người đó đã phung phí số tiền khó kiếm được của bản thân để hủy hoại cuộc sống của họ một cách sa đọa nhất.

Lúc này, cô nhìn về phía đối diện với Tiêu Lâm Dạ. Anh tuy bình thường nhưng sự cao quý và tao nhã thể hiện trong từng cử chỉ, lời nói và hành động của anh đã giúp Diệp Ngữ Ninh ngay lập tức có một sự hiểu biết mới về đàn ông!

Sau bữa ăn nhẹ nửa đêm.

Tiêu Lâm Dạ sắp xếp cho cô ở phòng ngủ thứ hai bên cạnh phòng ngủ chính, phong thái lịch sự như vậy khiến Diệp Ngữ Ninh lại cảm thấy yên tâm!

Vẫn là cấu hình đen, trắng và xám!

Tiêu Lâm Dạ nhìn đồng hồ, nói: “Không biết em thích màu gì nên cũng không thay đổi, nếu không thích thì em có thể tự mình trang trí được không?”

"Với tôi vậy là ổn rồi." Diệp Ngữ Ninh lịch sự nói.

Cô tình cờ cầu hôn anh, chuyển đến nhà anh, anh đón cô tan sở và thậm chí còn để phần đồ ăn cho cô.

Điều này cuối cùng cũng mang lại chút ấm áp cho cuộc sống đã đóng băng hơn hai mươi năm của cô, cô còn không thích điều gì nữa chứ?

Bởi vì đã quá muộn nên hai người tự nhiên không nói chuyện nhiều. Cuối cùng, Tiêu Lâm Dạ đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng với số tiền cọc trong thẻ là mười vạn nhân dân tệ, để cô có thể mua bất cứ thứ gì mình thích.

Lần đầu tiên có người chủ động đề nghị chi tiền cho mình, Diệp Ngữ Ninh bị sốc, cô theo bản năng từ chối!

Nhưng sáng hôm sau khi thức dậy, cô thấy bữa sáng cùng tấm thẻ ngân hàng trên bàn ăn! Ngoài ra còn có một tờ giấy nhắn: “Công ty thông báo có cuộc họp buổi sáng. Sữa đã được hâm nóng trong lò vi sóng. Em tự mình lấy nhé”.

Đêm qua cô được đối xử như một nàng công chúa, sáng nay khi thức dậy trên bàn còn có bữa sáng!

Nhịp tim của Diệp Ngữ Ninh không ngừng tăng nhanh.



Bánh mì nướng với trứng ốp la và sữa nóng. Trước đây cô chưa bao giờ uống sữa nóng, hương vị sữa ấm áp khiến cô đặc biệt thỏa mãn!

Điện thoại đặt trên bàn không ngừng rung lên. Diệp Ngữ Ninh cầm lên xem, là Trịnh Thể Lan gọi đến, tâm trạng tốt đẹp ban đầu của cô vì bà ta mà hoàn toàn bị phá nát.

Cô tức giận sa sầm mặt không muốn trả lời. Điện thoại tự động cúp máy, một tin nhắn từ Trịnh Thể Lan được gửi đến: “Váy cưới đã chuẩn bị sẵn sàng, tiếp theo mày có muốn đi xem địa điểm tổ chức đám cưới không? Nếu có điều gì mày không hài lòng, tao sẽ cho đổi ngay lập tức."

Có thể cảm nhận được sự dịu dàng và kiên nhẫn hiếm có của bà ta trên màn hình. Trong mắt Diệp Ngữ Ninh hiện lên vẻ giễu cợt, cô uống ngụm sữa cuối cùng rồi đáp lại mấy chữ: “Chỉ cần bà hài lòng là được!”

Suy cho cùng thì người mặc váy cưới hay kết hôn không phải là cô nên cô không cần phải quan tâm gì về những thứ này.

Trịnh Thể Lan đang nhắn tin. Nhìn câu trả lời của Diệp Ngữ Ninh, bà ta không khỏi lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, nó uống nhầm thuốc à? Sao đột nhiên ngoan ngoãn quá vậy!"

Ngày hôm kia sau khi trở về, Diệp Ngữ Ninh luôn làm theo mọi chuyện được yêu cầu. Trước đây đâu phải như vậy, không có lúc nào mà Diệp Ngữ Ninh không làm ầm ĩ lên! Tóm lại, nếu Diệp Ngữ Ninh không hài lòng thì cô cũng sẽ không bao giờ để người khác được vui vẻ, việc cô đột ngột thay đổi tâm tính là do kìm nén một số cảm xúc không tốt sao? Trịnh Thể Lan trong lòng không khỏi nghi ngờ.

Diệp Đồng cầm lấy điện thoại của bà ta nhìn xem, trong mắt tràn đầy vui mừng, không để ý tới sự thay đổi khác thường của Diệp Ngữ Ninh.

Cô ta chỉ nói: "Bây giờ cô ta ngoài không nghe lời thì biết làm gì được? Cô ta đã không còn là tiểu thư nhà họ Diệp nữa, Tiêu Thước cũng không còn muốn cô ta, sao cô ta dám đắc tội Tần gia được!"

Lúc này, Diệp Đồng tựa hồ đã quên đi cảnh tượng đêm hôm trước, lúc Tiêu Thước bị Diệp Ngữ Ninh mắng qua điện thoại đến cứng họng! Sự kiêu ngạo đó chính là không sợ làm mất lòng người khác!

Trịnh Thể Lan không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, bà ta tin lời Diệp Đồng, gật đầu nói: "Con nói đúng, nó không dám đắc tội Tần gia!" Và bản thân bà ta cũng không dám!

Tần gia luôn tuyên bố, điều kiện kết hôn với Tần thiếu gia đặc biệt hấp dẫn.

Dù vậy, không một gia đình tử tế nào ở Thượng Thành lại sẵn sàng gả con gái mình cho một kẻ ngốc. Chính bà ta đã chủ động mối hôn sự này, cũng đã nhận được nhiều lợi ích từ nhà họ Tần. Nếu như bây giờ xảy ra chuyện gì, nhà họ Tần nhất định sẽ khiến bà ta sống không bằng chết.