Thành kiến
ban đầu của Diệp Ngữ Ninh đối với Tiêu Thị ít nhiều cũng giảm đi phần nào. Ăn tối xong, Diệp Ngữ Ninh dọn dẹp nhà bếp và rửa bát. Tiêu Lâm Dạ vẫn còn ở trong phòng khách, Diệp Ngữ Ninh nói: "Đã muộn rồi, tôi về phòng trước."
"Em nghĩ thế nào về những gì tôi đã nói với em?"
"Chuyện gì?"
"Thuê người giúp việc!" Tiêu Lâm Dạ nói.
Nói tới chuyện này, Diệp Ngữ Ninh theo bản năng nói: "Không cần, cũng không phải việc gì vất vả." Nói xong, cô nhìn Tiêu Lâm Dạ: “Nếu anh cảm thấy nấu ăn phiền phức, tôi cũng không phản đối.” Rửa bát cũng không phải chuyện gì to tát, cô thật sự không biết nấu nướng nên sẽ không tùy tiện nấu! Về việc dọn dẹp nhà cửa, cô cảm thấy chỉ cần thuê người giúp việc bán thời gian là đủ và không cần phải thuê giúp việc toàn thời gian.
Chỉ một câu, vấn đề đã được chuyển cho Tiêu Lâm Dạ. Sau đó Diệp Ngữ Ninh như nghĩ tới điều gì đó, bổ sung thêm cho Tiêu Lâm Dạ: “Nhưng về tiền thuê người giúp việc, tôi không có tiền!”
Tiêu Lâm Dạ nghe được lời này sửng sờ trong chốc lát. Kể từ khi họ kết hôn, cô dường như đã từng nói rằng mình không có tiền~! Nhưng anh cũng không nghĩ gì nhiều về điều đó nên gật đầu: "Không, em sẽ không phải chi trả mọi chi phí sinh hoạt ở đây."
Lời vừa dứt, Diệp Ngữ Ninh lập tức nói: “Không, tôi có thể mua những đồ lặt vặt cần thiết trong cuộc sống hàng ngày. Anh không cần phải gánh hết trách nhiệm. Dù sao hiện tại chúng ta cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau, vậy nên chúng ta hãy cùng nhau chia sẻ đi.” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng lại có sự cứng rắn không thể bác bỏ.
Tiêu Lâm Dạ cau mày nhìn Diệp Ngữ Ninh không nói lời nào, ánh mắt sâu xa nhìn cô. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, Diệp Ngữ Ninh lại tiếp tục bổ sung: "Nếu như anh thấy ổn, thì chúng ta sẽ chia đều tiền thuê người giúp việc." Cô không phải kiểu người tham lam. Nhưng nếu cô đã ăn ở đây, vì vậy tốt hơn hết là nên chia đều. Nếu như cô và anh là một đôi yêu nhau và kết hôn, cô sẽ không ngần ngại chi bao nhiêu tiền cho cả hai, nhưng bây giờ thì chưa được! Thấy cô nói như vậy, Tiêu Lâm Dạ không còn cách nào từ chối, chỉ có thể gật đầu: “Chỉ cần em thấy thoải mái là được!”
Diệp Ngữ Ninh ‘ừm" một tiếng. Hôm đó cô nói với anh rằng lương của cô chỉ có tám ngàn! Cũng may cô chỉ nói phí thuê giúp việc nên chia đều, nếu không toàn bộ sự việc sẽ bị bại lộ. Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi Diệp Ngữ Ninh quay lại phòng ngủ.
Sau khi tắm rửa xong, vừa nằm xuống thì điện thoại của Đường Khê gọi tới: “Ninh Ninh, tớ ly hôn rồi!" Giọng nói có phần trầm buồn của Đường Khê vang lên từ đầu bên kia điện thoại. Diệp Ngữ Ninh nhướng mày: "Nhanh như vậy?"
"Ừ, cậu ra ngoài gặp tớ đi."
"Cậu ở đâu?"
“Cửa khu Sơn Ngữ Các."
"Đợi tớ." Diệp Ngữ Ninh có chút bất an khi nghe giọng của Đường Khê có gì đó không ổn. Chồng cô ấy không đáng tin cậy, nhưng cô phải nói rằng lúc bắt đầu, mối quan hệ của họ thật tuyệt vời. Từ lúc mới yêu không thể thiếu nhau cho đến khi nói xấu nhau, dùng những lời lẽ không hay xúc phạm nhau, những xung đột, bất hòa,…hiếm ai có thể chịu đựng được những thăng trầm trong cuộc sống hôn nhân, cách tốt nhất là giải thoát cho nhau.
Diệp Ngữ Ninh thay quần áo đi ra khỏi phòng, thấy thư phòng còn sáng đèn, cô suy nghĩ một chút rồi bước tới, lúc này Tiêu Lâm Dạ đang ngồi máy tính. Nhìn thấy Diệp Ngữ Ninh, sự lanh lùng trên mặt lập tức tiêu tan: "Em muốn ra ngoài?"
"Một người bạn muốn gửi cho tôi một thứ. Tôi sẽ xuống lấy nó."
"Được rồi, đi rồi về sớm!"
"Tôi biết rồi." Nói xong, Diệp Ngữ Ninh xoay người ra ngoài. Đường Khê lái chiếc Pagani bắt mắt của mình, Diệp Ngữ Ninh nhìn xung quanh rồi nhảy lên xe với tốc độ rất nhanh. Thật hiếm khi Đường Khê không trêu chọc với cô.
Ánh đèn đường xuyên qua kính chắn gió, Diệp Ngữ Ninh liếc mắt liền nhìn thấy khóe mắt của Đường Khê có vết thương. Diệp Ngữ Ninh thở ra! Cô nhéo cằm Đường Khê kéo qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy có vài vết bầm tím.
Lúc Diệp Ngữ Ninh mở miệng, giọng điệu không khỏi run rẩy: “Giang Bác đánh cậu sao?”
Đường Khê nhéo cổ tay thon dài của cô, kéo tay cô ra: “Nhẹ một chút, tớ đau.” Nghe Đường Khê nói đau, Diệp Ngữ Ninh cứng họng: "Sao anh ta có thể làm vậy với cậu? Cho dù hai người có chia tay thì ở giữa vẫn còn hai đứa con?" Tên khốn này thực sự đánh đập một người phụ nữ, lại còn là vợ mình! Tại sao anh ta không chết đi~!
Đường Khê khụt khịt mũi: “Thì ra đàn ông là thế này, khi trở nên tàn nhẫn, ngay cả những điều này cũng có thể làm được.”
Diệp Ngữ Ninh nhất thời nghẹn lại. Cô hiện tại không biết đánh giá thế nào về mối quan hệ giữa Đường Khê và Giang Bác, cô luôn cảm thấy Giang Bác lấy Đường Khê chỉ vì tiền của cô ấy. Lúc đầu còn giả vờ là người tốt, nhưng sau mấy năm đã giở thói vũ phu?
Diệp Ngữ Ninh hít một hơi thật sâu rồi thở dài: "Tớ đưa cậu đến bệnh viện trước."
"Không cần đi, hết thảy đều đã giải quyết xong rồi!" Đường Khê lắc đầu nói. Nếu đến bệnh viện vào lúc này không biết sẽ gây ra ầm ĩ gì. Cuộc ly hôn giữa cô và Giang Bác vẫn đang được giữ kín. Mọi người vẫn nhận xét họ là cặp đôi mẫu mực!
Diệp Ngữ Ninh tức giận: “Vậy tớ đi tìm Giang Bác.” Nếu không đánh cho tên khốn này một trận ra trò, cô không có cách nào nguôi giận được.