Trần Vi nghe được lời này, nhất thời sửng sốt! Gọi phụ huynh đến để ra mặt thay mình? Điều này có vẻ không giống lắm phải không?
Trần Vi lắc đầu: "Tiêu Nhị thiếu gia rất khách sáo, nhìn qua cũng khá thành thật, chắc ông ấy không phải tới đây để gây chuyện!"
Diệp Ngữ Ninh thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều này. Không phải cô sợ rắc rối mà cô không muốn bản thân tức giận rồi lại thêm tổn thọ mất. Mấy ngày trước cô đã mặc kệ mà nói rõ ràng với Trịnh Thể Lan chuyện nhà họ Tần để bà ta tự giải quyết. Lần này lại tới lượt nhà họ Tiêu...!
Nhưng bởi vì ông ấy không phải tới gây sự, nên Diệp Ngữ Ninh càng thêm lịch sự: "Mời người vào!"
Diệp Ngữ Ninh đặt cái túi trở lại bàn làm việc. Trần Vi gật đầu rồi đi ra ngoài! Ngay sau đó, ông Tiêu và Tiêu Thước đi vào.
Khoảnh khắc Diệp Ngữ Ninh nhìn Tiêu Thước, cô rõ ràng đã nhìn thấy sự tức giận và hận thù trong mắt hắn ta. Đặc biệt là sự căm ghét càng rõ ràng hơn!
Diệp Ngữ Ninh: "..." Người này dám hận cô?
Tiêu Thước rất hận Diệp Ngữ Ninh, người như hắn ta đương nhiên có thể vứt bỏ năm mươi, thậm chí một trăm người phụ nữ, nhưng không ai như cô ta toàn đem phiền phức tới cho hắn?
Khi Tiêu Lý nhìn thấy cô con dâu tương lai trước đây, trong lòng ông ấy có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Còn trẻ như vậy mà đã đem công ty trở thành công ty thiết kế số một ở Thượng Thành! Còn Diệp Đồng, ngoài việc dụ dỗ đàn ông, cô ta còn biết làm gì? Một bên chăm chỉ làm việc, một bên thích ngồi không hưởng lợi. Sự tương phản giữa hai chị em khiến Tiêu Lý tức giận.
Ông ấy tức giận đẩy Tiêu Thước về phía Diệp Ngữ Ninh! Tiêu Lý đẩy quá đột ngột khiến Tiêu Thước không kịp phản ứng nên ngã xuống đất. Tiếng chạm đất "bịch" khiến Diệp Ngữ Ninh giật mình! Trần Vi đứng ở cửa cũng căng thẳng! Diệp Ngữ Ninh khóe miệng mím chặt, cô nhìn Tiêu Lý không biết làm sao.
Tiêu Lý gầm lên với Tiêu Thước: “Đồ phản bội, sao không xin lỗi Ninh Ninh?” Tiêu Thước câm nín, quay đầu lại, không thể tin được nhìn ba mình! Họ đến đây để giải quyết vấn đề chứ không phải xin lỗi Diệp Ngữ Ninh, cô ta là cái quái gì mà hắn ta phải xin lỗi?
Tiêu Thước tức giận nghiến răng nghiến lợi, vô thức muốn đứng dậy. Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp đứng dậy, Tiêu Lý đã giẫm lên lưng hắn: "Mày còn không mau xin lỗi!" Cú đạp đó cứ như thể hắn ta không phải là con ruột của Tiêu Lý vậy!
Diệp Ngữ Ninh và Trần Vi theo bản năng liếc nhìn nhau, Trần Vi nhún vai, cô cũng đành chịu thôi. Vừa rồi hai người ở ngoài trông có vẻ bình thường, sao đột nhiên lại phát điên vậy?
Tiêu Thước cố nén cơn đau trên lưng, cố gắng đứng dậy, nhưng Tiêu Lý dùng sức đạp xuống, khiến Tiêu Thước bò như một con chó cách Diệp Ngữ Ninh không xa.
"Tiêu Thước~!" Tiêu Lý lại lên tiếng, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo rõ ràng. Tiêu Thước thở dốc, nghiến răng nghiến lợi ngước nhìn Diệp Ngữ Ninh, ánh mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Diệp Ngữ Ninh cảm thấy rất tổn thương khi bị Tiêu Thước nhìn mình như vậy. Tiêu Thước đương nhiên không nguyện ý hướng Diệp Ngữ Ninh xin lỗi. Nhưng dưới sự uy hϊếp của Tiêu Lý, hắn rốt cục cũng miễn cưỡng nói ra ba chữ: "Thực xin lỗi!"
Diệp Ngữ Ninh: "..." Không khí trong văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Sau một giây, Tiêu Lý đá một cước vào Tiêu Thước: “Xin lỗi chân thành vào!” Khó mà có thể thấy chút thành ý nào trong lời nói của hắn! Tên khốn nạn này lúc nhỏ là do ông ấy dạy dỗ không tốt, bây giờ lại đánh hắn trước mặt người ngoài, thật sự không ra thể thống gì?
Trong lòng Diệp Ngữ Ninh, Tiêu Thước vẫn luôn là một kẻ hèn nhát, nhưng cô không ngờ hắn lại trở nên hèn nhát như vậy. Ở tuổi này mà còn bị phụ huynh đánh nữa~! Tiêu Thước lúc này sắc mặt trắng xanh, hận ý trong lòng càng ngày càng lan rộng như núi lửa phun trào. Hắn nhắm mắt lại, mặc dù không muốn nhượng bộ, nhưng vẫn ôn nhu nói với Diệp Ngữ Ninh: "Thực xin lỗi!" Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng thực sự cô không nghe thấy nhiều sự chân thành. Nhưng Tiêu Lý lại hài lòng, tạm thời buông tha cho Tiêu Thước.
Quay người lại, Tiêu Lý gạt đi hết tức giận trên mặt, vẻ mặt ân cần nhìn Diệp Ngữ Ninh: "Ninh Ninh, thật xin lỗi, tất cả là do chú kỷ luật kém khiến con chịu nhiều tổn thương!"
Sự tương phản trước và sau. Ngay cả Diệp Ngữ Ninh cũng không kịp phản ứng! Cô cười khô khan và muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì. Thật ra~! Cô cảm thấy tốt hơn hết nêu muốn đánh muốn mắng con cái thì nên ở nhà đóng cửa bảo nhau. Nhưng hiện tại làm như vậy, cô chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: “Không sao cả, chỉ cần anh ấy biết mình sai là được.”
Cái nhìn bao dung và đầy hào phóng này khiến Tiêu Thước tức giận, ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Ngữ Ninh. Nhưng ngay sau đó, Tiêu Lý tức giận mắng hắn: "Mày là cái đồ đáng xấu hổ, cút khỏi đây đi!" Tiêu Thước chưa bao giờ chịu nhục nhã như ngày hôm nay. Mặc dù những năm này ba hắn ta không có địa vị trong nhà Tiêu gia nhưng ông ấy vẫn luôn yêu thương hắn. Đồ khốn Diệp Ngữ Ninh này...! Hắn muốn ăn thịt Diệp Ngữ Ninh, nhưng cuối cùng lại không dám thể hiện ra, hắn ta cố chịu đựng đau đớn đứng dậy rời khỏi nơi chết tiệt này.
Tiêu Thước vừa ra ngoài! Diệp Ngữ Ninh liếc nhìn Trần Vi, Trần Vi hiểu ý và quay người đóng cửa văn phòng lại. Diệp Ngữ Ninh biết Tiêu Lý mang theo Tiêu Thước đến xin lỗi, nhưng mục đích không hẳn chỉ là lời xin lỗi!
Tiêu Thước đang ngồi trên ghế sô pha bên ngoài chờ Tiêu Lý! Cơn đau trên lưng là lời nhắc nhở cho hắn ta nếu tương lai có gặp Diệp Ngữ Ninh thì nhất định phải đi đường vòng. Người phụ nữ này chính là kẻ thù không đội trời chung với hắn ta!