Chỉ liếc mắt một cái, Tiêu Lâm Dạ liền quay đi. Anh lấy điếu thuốc ra châm lửa, lạnh lùng hỏi Tiêu Thước: “Thời gian kết hôn với Diệp Đồng đã ấn định chưa?” Việc đột nhiên nhắc đến Diệp Đồng khiến Tiêu Thước thở không thông. Có phải chú ấy chỉ đang hỏi thăm vì biết hắn sắp lấy vợ? Nhưng đó không phải là điều chú bảy nên quan tâm, phải không?
Thấy Tiêu Thước không trả lời, Tiêu Lý nhanh chóng tiếp lời: "Ừ, quyết định xong rồi." Không nói đến hôn lễ thì không sao, nhưng một khi nhắc đến, ông ấy không khỏi không lo lắng. Dù chỉ là một đám cưới, nhưng vẫn rất tốn kém đúng không? Cổ phần trong tay ông ấy hiện đã bị rút về ba phần, mức còn lại có lẽ chỉ đủ trang trải cuộc sống của gia đình họ. Nếu đám cưới quá tốn kém, vậy chi phí chi tiêu sinh hoạt trong gia đình năm nay sẽ ra sao, Tiêu Lý không khỏi tức giận khi nghĩ đến điều này.
Tiêu Lâm Dạ ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Ừm, cũng nên như vậy, cũng sắp thành người một nhà rồi!"
"Đúng vậy, chúng ta cùng Diệp gia hiện giờ có thể coi như là một gia đình." Tiêu Lý miễn cưỡng đồng ý.
Tiêu Lâm Dạ lạnh lùng mở mí mắt. Trong mắt anh hiện lên một tia thâm trầm, giọng nói còn lạnh lùng hơn trước: "Cho nên, tôi trực tiếp muốn anh hai cho tôi một lời giải thích hợp lí về Diệp Đồng này được không?"
Tiêu Lý: "..."
Tiêu Thước: "..."
Như vậy là sao? Ban đầu Tiêu Lý nghĩ Tiêu Lâm Dạ là đang quan tâm chuyện của các thành viên trong gia đình như một người thân thật sự, nhưng tại sao lại có từ "giải thích"? Tiêu Lý vô thức liếc nhìn Tiêu Thước bên cạnh. Tiêu Thước cảm nhận được ánh mắt này, lập tức lắc đầu, nói mình chưa làm gì cả!
Vẻ mặt bối rối của họ khiến Tiêu Lâm Dạ hoàn toàn mất kiên nhẫn, anh nhấc máy nội bộ lên và gọi đi. Rất nhanh, Lý Sóc vội vàng đi vào: "Chủ tịch, ngài tìm tôi!"
"Hãy kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra ở Mạn Lang ngày hôm nay."
"Vâng!" Lý Sóc gật đầu. Sau đó anh cung kính nhìn Tiêu Lý nói: "Nhị thiếu gia, sự tình là như vậy..." Lý Sóc như một người kể chuyện chuyên nghiệp kể toàn bộ chi tiết cho Tiêu Lý và Tiêu Thước mọi chuyện xảy ra ở Mạn Lang sáng nay!
Nghe xong, sắc mặt của Tiêu Thước và Tiêu Lý liền tối sầm lại. Đặc biệt là Tiêu Lý, lưng ông ấy không khỏi toát mồ hôi lạnh! Có chuyện gì với phụ nữ ở Diệp gia vậy? Cô sau còn rắc rối hơn cô trước. Tiêu Thước tức giận khiến toàn thân run rẩy, Diệp Đồng ơi là Diệp Đồng! Tiêu Lý cũng không khá hơn là bao, ông ấy nhìn Lý Sóc, lại nhìn Tiêu Lâm Dạ, giờ phút này ông ấy không thể nói được một lời...
Lý Sóc vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhị thiếu gia, hiện tại chúng tôi không thể trì hoãn dự án núi Nam Gia, sao ông không đi nói chuyện với sếp Diệp?"
Tiêu Lý: "Tôi, cậu muốn tôi đi nói chuyện?"
"Tôi e rằng ngài phải tự mình giải quyết rắc rối do con dâu tương lai của ngài gây ra, nếu không dự án núi Nam Gia sẽ bị ảnh hưởng, cuối năm mức cổ tức của gia đình ngài sẽ là...!" Lý Sóc không nói ra nhưng anh biết Tiêu Lý hiểu anh đang muốn nói điều gì.
Tiêu Lâm Dạ sắc mặt lạnh lùng, trong lòng Tiêu Lý cũng đã rõ. Ông quay người lại, hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Thước. Tiêu Thước vốn đã tức giận, nhưng bây giờ bị Diệp Đồng liên lụy, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên tột đỉnh. Hai cha con bọn họ không biết làm cách nào mà mình có thể ra khỏi văn phòng của Tiêu Lâm Dạ.
Vừa lên xe, Tiêu Lý liền nhịn không được trực tiếp vỗ vào đầu Tiêu Thước: "Đồ khốn kiếp, sao mày lại tìm được thứ như vậy!" Tiêu Thước tức giận nhưng lại không dám nói lời nào trước mặt người cha bất tài này. Hiện tại hắn cũng đang khó chịu! Hắn không ngờ bây giờ nhà họ Diệp lại gây ra rắc rối lớn như vậy...! Đặc biệt là hai ngày nay hắn đã tỉnh táo hơn một chút, nghĩ lại khoảng thời gian giữa mình và Diệp Đồng, hắn càng cảm thấy mình đã rơi vào bẫy của người phụ nữ này.
"Tao không quan tâm mày thích con đó đến mức nào, mau chóng chia tay với nó ngay!"
"Ba ~!" Tiêu Thước theo bản năng hét lên. Mặc dù hai ngày nay thái độ của hắn ta đối với Diệp Đồng có phần dao động, nhưng khi nghe tin buộc phải trực tiếp chia tay Diệp Đồng, chuyện này...Suy cho cùng, cô ta cũng đã từng có con với hắn! Nghe được sự do dự trong giọng nói của Tiêu Thước, Tiêu Lý lạnh lùng nhìn hắn ta. Không thể không nói, tuy rằng Tiêu Lý giống với tin đồn bên ngoài, nhưng khi nghiêm túc, cũng có chút uy nghiêm.
Tiêu Thước phản bác quanh môi, trực tiếp chuyển thành: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Thất thúc của mày yêu cầu chúng ta giải quyết chuyện này, đương nhiên phải giải quyết, không thể vì chúng ta mà ảnh hưởng đến sự phát triển hợp tác của công ty."
"Làm thế nào để giải quyết nó?" Tiêu Thước lo lắng. Không đợi Tiêu Lý lên tiếng, hắn liền tức giận nói: "Diệp Ngữ Ninh, con khốn đó, ngay cả nhà họ Tần mà cô ta cũng dám coi thường, cô ta có chịu nghe chúng ta nói không?"
Nghe được Diệp Ngữ Ninh thậm chí còn không coi trọng Tần gia, Tiêu Lý trong lòng nhất thời đau nhức.
Gần đến giờ tan sở, Diệp Ngữ Ninh thu dọn đồ đạc sớm năm phút. Nhưng không đợi cho đến khi cô tan làm, Trần Vi đã gõ cửa đi vào, khi nhìn thấy Diệp Ngữ Ninh xách túi chuẩn bị rời đi, cô ấy sửng sốt một chút: “Chị về à?”
"Có vấn đề gì sao?"
Trần Vi: “…” Có, chỉ định là có! Sếp của các công ty khác sẽ ở lại và kiểm tra hiệu quả làm việc của nhân viên, và ít nhất, bọn họ sẽ ở lại thêm mười phút sau giờ tan sở. Còn Diệp Ngữ Ninh thì tốt hơn, trực tiế tan làm sớm hơn trước năm phút! Trần Vi chưa bao giờ thấy sếp nào sau giờ làm lại tích cực hơn Diệp Ngữ Ninh. Cô ho hai tiếng rồi nói: “Không có gì, nhưng em sợ bây giờ chị không tan làm được đâu.”
Diệp Ngữ Ninh nhướng mày! Trần Vi tiếp tục nói: "Tiêu nhị thiếu gia cùng Tiêu Thước tới đây!"
"Để mắng vốn?" Diệp Ngữ Ninh không khỏi giật giật khóe miệng! Đừng nói là một kẻ yếu đuối như Tiêu Thước nếu không thắng được sẽ quay về mách với bố mẹ.