Chương 45

Sau khi cúp điện thoại của Trịnh Thể Lan, Diệp Đồng toàn thân run rẩy gọi cho Tiêu Thước. Tuy nhiên, cô ta gọi hai lần nhưng hắn ta không trả lời! Mãi đến lần thứ ba, giọng nói ngái ngủ của hắn ta mới vang lên từ bên kia: "Chuyện gì?"

Anh ta vẫn còn ngủ à? Cô ta đã như thế này, còn anh ta vẫn đang ngủ! Cơn giận của Diệp Đồng lại bùng lên, nhưng cô ta chỉ có thể kìm lại, kiên nhẫn hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Tiêu Thước: “Ở nhà.”

"Em sẽ đến chỗ anh ngay!"

"Không, đừng tới!" Nghe được Diệp Đồng muốn tìm mình, Tiêu Thước lạnh lùng từ chối.

Hô hấp của Diệp Đồng lại trở nên nặng nề hơn! Nghĩ tới Tiêu Thước sau khi cô ra viện thì không xuất hiện nữa, lúc cô ta từ bệnh viện về nhà anh ta cũng không đi đón cô. Tại sao anh ta lại không để cô đi gặp anh ta? Cơn tức giận lên đến đỉnh điểm! Lúc nói chuyện, giọng điệu Diệp Đồng rõ ràng đã lạnh lùng hơn: "Tiêu Thước, ý của anh là sao?”

“Ý tôi là gì? Diệp Đồng, cô còn dám hỏi tôi? Diệp gia của cô đã gây tổn hại gì cho chúng tôi cô có biết không?"

Diệp Đồng: “…” Trong nháy mắt cô ta cảm thấy thở không thông!

Diệp Đồng còn chưa kịp nói chuyện, Tiêu Thước đã nói tiếp: "Dù sao thì bây giờ cũng đừng đến!" Trong giọng điệu của anh ta không có chút ấm áp nào, rõ ràng là có chút thiếu kiên nhẫn, nói xong liền cúp điện thoại.

Diệp Đồng càng tức giận hơn khi nghe thấy tiếng bíp phát ra từ điện thoại. Trong lòng cô ta tràn ngập phẫn nộ, nhưng cô ta không thể làm gì chống lại Tiêu Thước. Anh ta đã nói cô đừng đến, nhưng Diệp Đồng sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy? Cô ta đi thẳng tới nơi ở của Tiêu Thước. Kết quả khi nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy của Tiêu Thước, cô ta đã rất sốc!

"Anh, anh, anh sao lại như vậy...?"Mặt Tiêu Thước còn chưa sưng xỉa lên, tuy nhiên khi nhìn thấy Diệp Đồng, sắc mặt hắn ta đã trở nên xấu xí hơn: "Không phải tôi đã bảo cô đừng đến sao?"

Diệp Đồng: "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Làm sao anh lại thành ra thế này?" Vừa nói vừa đưa tay muốn chạm vào vết thương của Tiêu Thước, nhưng Tiêu Thước lại trực tiếp chặn lại: “Đừng chạm vào!”

"Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Chuyện này không phải do Diệp gia các người làm sao?" Tiêu Thước tức giận nói. Nghĩ đến bi kịch ngày hôm qua, anh ta thực sự không thể không tức giận. Vốn dĩ anh ta muốn trả đũa Diệp Ngữ Ninh, nhưng không ngờ lại vô thức đã chọc điên Diệp Ngữ Ninh.

Diệp Đồng thở gấp: “Diệp gia của chúng ta?”

"Con khốn đó! Diệp gia nhà các người đã nhận nuôi thứ gì vậy?" Hiện tại Diệp Đồng đã hoàn toàn hiểu được, anh ta đang nói tới Diệp Ngữ Ninh. Diệp Đồng hơi thở nặng nề! Nhìn Tiêu Thước, cô ta cảm thấy mặt đau rát, hai chân không tự chủ được liền đau đớn.

Không thể không nói, Diệp Ngữ Ninh chính là con khốn, không chỉ đánh cô ta, còn đánh Tiêu Thước! Ai đã cho cô ta dũng khí để chiến đấu với cả những thành viên trong gia đình Tiêu gia?

"Em về trước đi." Tiêu Thước không muốn nói chuyện với cô ta nhiều như vậy, hắn ta liền đóng cửa lại!

Thấy vậy, Diệp Đồng vô thức đưa tay đẩy cửa ra. Lúc này cô ta cũng không quan tâm đến việc Tiêu Thước không cho cô ta vào, nghẹn ngào nói: "Được rồi, em có chuyện muốn nói với anh!"

Tiêu Thước: "Có chuyện gì?" Sự thiếu kiên nhẫn trong giọng điệu của hắn ta ngày càng rõ ràng. Cứ ghĩ đến việc ba hắn ta nói rằng ông ấy đã mất rất nhiều cổ phần vì vụ bản thảo của Diệp Ngữ Ninh. Cùng với chuyện ở Hoàng Âm và những gì đã xảy ra trong văn phòng ngày hôm qua, giờ đây hắn ta rất khó chịu khi nhìn thấy người nhà họ Diêp. Bao gồm cả... Diệp Đồng trước hắn!

Nhìn thấy bộ dáng thiếu kiên nhẫn của Tiêu Thước, Diệp Đồng trong lòng tức giận, nhưng lại không nói được lời nào: "Hôm nay Tần gia đến Diệp gia."

"Chuyện tới đâu hay tới đó. Bố mẹ em không ra mặt giải quyết sao?”

Làm thế nào để giải quyết? Thấy Tiêu Thước có thái độ thờ ơ, Diệp Đồng mím môi nhìn hắn ta. Cô ta không khỏi cảm thấy oán giận ~!

Tiêu Thước không muốn lãng phí thời gian với Diệp Đồng, cũng lười nói chuyện với cô ta, anh ta chỉ nói: "Được rồi, tôi còn có việc phải làm, cô về trước đi!"

Nói xong, anh ta đẩy Diệp Đồng ra khỏi cửa, rồi "Bang~! " Với một âm thanh, cánh cửa đóng lại trước mắt cô ta.

Diệp Đồng nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, vẻ nhịn nhục trên mặt trong phút chốc bùng nổ! Cô ta dùng sức đá cửa, nói: “Bây giờ tôi là hôn thê của anh, mà anh còn nói anh có việc phải làm?” Điều gì có thể quan trọng hơn việc bây giờ là giúp nhà họ Diệp giải quyết chuyện của nhà họ Tần. Tuy nhiên đáp lại cô ta là cánh cửa đóng chặt yên tĩnh.

Sắc mặt Diệp Đồng càng lúc càng trắng bệch! Cô ta không ngờ rằng Tiêu Thước lại đối xử với mình như vậy. Lúc trước hai người họ đã cùng nhau tính toán điều gì? Hắn ta không ngần ngại hủy bỏ hôn ước với Diệp Ngữ Ninh vì cô, nhưng điều đó có nghĩa gì?

Tại Tiêu thị!

Tiêu Lâm Dạ hôm nay trong cuộc họp có chút mất tập trung. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là Tiêu Thước bị đánh ở Mạn Lang! Sếp nữ mà dữ dằn như vậy thì chắc cô gái nhỏ này phải chịu rất nhiều áp lực trong công việc phải không?

"Thất thiếu gia, Thất thiếu gia?" Lý Sóc gọi vài lần trước khi Tiêu Lâm Dạ tỉnh táo lại. Thiết kế bên phía Cao Mã đã làm xong, hiện tại đang chiếu trên màn hình, anh nhìn sơ qua nhưng không hài lòng. Phải nói rằng sếp Diệp có tính khí thất thường nhưng thiết kế mà cô thực hiện luôn cho thấy nó xuất phát từ sự nhẫn nại được rèn luyện qua từng năm tháng. Mọi chi tiết đều hoàn hảo! Ít nhất là thoạt nhìn, anh không thể tìm thấy bất kỳ vấn đề lớn nào. Với sự so sánh này, những bản vẽ thiết kế trên màn chiếu lúc này trông thực sự kém hấp dẫn.

Thấy Tiêu Lâm Dạ vẫn không lên tiếng, Lý Sóc thấp giọng hỏi: "Anh cảm thấy bản thiết kế này thế nào?”

"Cậu nghĩ thế nào?" Tiêu Lâm Dạ không trả lời, ngược lại hỏi Lý Sóc. Giọng điệu rõ ràng là không tốt. Điều này khiến bầu không khí trong phòng họp trở nên âm u, toàn thân Lý Sóc căng thẳng. Phải nói là anh ấy cũng không thích thiết kế của Cao Mã này!