Chương 4: Nghe thấy không? Không bằng trẻ mẫu giáo!

Ngay khi Diệp Ngữ Ninh trở lại công ty. Cô trợ lý nhỏ đến phàn nàn: "Thật sự là quá đáng. Bà ta còn muốn đuổi cả giám đốc Vương của bộ phận nhân sự nữa!"

Tất cả nhân viên ở đây đều biết về mối quan hệ giữa Diệp Ngữ Ninh và Trịnh Thể Lan. Ngoài ra, Trịnh Thể Lan mỗi lần đến đều ra vẻ mình là phu nhân chủ tịch, đối với mọi người thì vênh mặt hất hàm sai khiến. Vốn dĩ mọi người chỉ công nhận Diệp Ngữ Ninh là sếp nên đều không ưa bà ta.

Diệp Ngữ Ninh đi về phía văn phòng nói: "Lần sau không cần chịu đựng nữa!"

"Được!" Trợ lý nghe vậy vui vẻ gật đầu, bọn họ đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi.

Trong văn phòng lúc này, Trịnh Thể Lan đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn ngoài cà phê còn có đồ ăn dành cho bà ta và Diệp Đồng. Lúc này cô ta đang ung dung cắn hạt dưa: “Mẹ cho rằng chị ta có thể ngoan ngoãn giao cho con chức giám đốc bộ phận thiết kế này sao?”

Bà ta biết tính tình của Diệp Ngữ Ninh! Tuy rằng bọn họ chỉ là muốn vị trí giám đốc thiết kế, nhưng Diệp Ngữ Ninh nhất định sẽ không chịu.

Diệp Đồng đứng trước tủ kính nhìn các loại cúp mà Diệp Ngữ Ninh đạt được trong những năm qua! Nghĩ về cuộc đời của cô ta từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành. Diệp Ngữ Ninh không chỉ cướp đi thân phận địa vị mà còn tận hưởng những vinh quang đáng ra là thuộc về cô ta. Trong mắt Diệp Đồng hiện lên một tia ghen tị: "Đừng lo lắng, không có Tiêu gia, chị ta không còn sức lực để nương tựa!"

Cô muốn lấy lại mọi thứ trong tay Diệp Ngữ Ninh! Những chia sẻ, gắn bó, nhà họ Diệp và công ty này đều không thể thiếu.

Trịnh Thể Lan gật đầu khi nghe Diệp Đồng nói: "Đúng vậy, nhà họ Tần nói rằng Diệp Ngữ Ninh phải có thai trong vòng ba tháng sau khi kết hôn, và tuyệt đối không thể để cô ta làm việc nữa. Cho nên nếu chúng ta đến trước để nắm rõ tình hình thì việc bàn giao sẽ suôn sẻ hơn”.

Sau khi nghe được kế hoạch của Tần gia, Diệp Đồng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù bây giờ Diệp Ngữ Ninh có giỏi đến đâu thì khi gả cho nhà họ Tần, cô cũng sẽ trở thành một bà nội trợ tay trắng.

Với quan niệm về huyết thống của Tần gia, cô chỉ cần sinh ra một đứa con và chết đi.

Diệp Ngữ Ninh đứng ở ngoài cửa. Nghe thấy cuộc trò chuyện nực cười bên trong, cô nhếch môi cười nhạo, đẩy cửa bước vào: "Bang ~! "

Cửa văn phòng bị đẩy ra! Trịnh Thể Lan và Diệp Đồng đang nói chuyện sôi nổi bên trong đều bị sốc! Bọn họ nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy người vào là Diệp Ngữ Ninh, vẻ mặt đều trở nên cứng đờ.

Diệp Ngữ Ninh cười lạnh nhìn bọn họ, cô không nói gì, điều này càng khiến cho Diệp Đồng và Trịnh Thể Lan càng thêm bối rối!

Mẹ kiếp, bọn họ ở đây đang nói chuyện, lỡ như Diệp Ngữ Ninh nghe được mà hối hận thì sao?

Diệp Đồng là người đầu tiên phản ứng, cô ta cố nở nụ cười, nhẹ nhàng đứng dậy, ân cần hỏi: "Chị về rồi à? Chị ăn gì chưa? Mẹ và em để lại ít đồ ăn cho chị nhé!"

Lời này vừa nói ra, Diệp Ngữ Ninh liền nhìn thấy trên bàn còn sót lại chút bánh và vỏ dưa. Vẻ giễu cợt trên mặt trực tiếp biến thành u ám! Cô thản nhiên ném túi xách lên bàn, ngồi vào ghế giám đốc, bắt chéo chân.

Nhìn người trợ lý đi theo mình với vẻ bất mãn, cô nói: "Lập tức thu dọn đi. Bọn họ đang ăn gì vậy? Mùi hôi quá!"

“Vâng.” Trợ lý nhìn thấy vậy vội vàng bước tới. Những phần ăn còn lại của Trịnh Thể Lan và Diệp Đồng cùng nửa túi hạt dưa chưa ăn hết đều vứt vào thùng rác.

Thái độ như tát vào mặt này không nên quá rõ ràng. Bất quá, Diệp Ngữ Ninh vẫn tiếp tục kiên trì nói: "Tôi nói với em rồi đúng không? Đến lúc tan làm, không ai được phép ăn cơm trong văn phòng."

"Vâng vâng!" Người trợ lý đáp lại với vẻ mặt lo lắng nhưng trong lòng lại vui mừng. Cô biết Diệp Ngữ Ninh đang mắng vị phu nhân chủ tịch rởm này.

Sắc mặt của Trịnh Thể Lan và Diệp Đồng trở nên tối sầm hơn.

Nhìn thấy Diệp Ngữ Ninh tức giận, trong lúc nhất thời không biết cô có nghe được lời bọn họ vừa nói hay không.

Sau khi trợ lý dọn dẹp văn phòng, Diệp Ngữ Ninh nhìn Trịnh Thể Lan "Diệp Đồng muốn đi làm?"

Cô không đề cập đến những gì mình vừa nghe. Điều này khiến Trịnh Thể Lan và Diệp Đồng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cô thực sự chỉ tức giận vì việc ăn uống trong văn phòng mà thôi!

Vì cô không nghe thấy nên Trịnh Thể Lan đứng thẳng lưng nói: “Đúng vậy, tao vốn định sắp xếp để con bé trực tiếp vào tổng bộ. Nhưng Đồng Đồng nói con bé giỏi thiết kế nên tao cho con bé làm giám đốc bộ phận thiết kế!"

Nhìn thấy bà ta có gan thẳng thắn như vậy, Diệp Ngữ Ninh cảm thấy đặc biệt mỉa mai. Nếu không phải vừa rồi nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, cô sẽ không biết một người bình thường kiêu ngạo sáng nay vẫn còn cảm thấy tội lỗi đã đi đâu mất rồi! Họ thực sự cho rằng có thể lợi dụng Tần gia để nhốt cô sao?

Không muốn nói chuyện với Trịnh Thể Lan, cô buồn cười nhìn Diệp Đồng: "CV của cô đã chuẩn bị xong chưa?"

"Mọi thứ đã đầy đủ!" Nói xong, Diệp Đồng từ sau lưng lấy ra một tập tài liệu. Trong mắt nhìn Diệp Ngữ Ninh tràn đầy kiêu ngạo khıêυ khí©h.

Diệp Ngữ Ninh không đáp lại lời khıêυ khí©h của cô ta, cô nhấc mấy gọi đến đường dây nội bộ, trực tiếp gọi điện cho bộ phận nhân sự, người này nhanh chóng bắt máy: "Cô Diệp."

"Mời quản lý Vương đến văn phòng của tôi."

"Được, cô Diệp." Cúp điện thoại chưa đầy năm phút, Vương Tấn, giám đốc nhân sự mà Trịnh Thể Lan muốn sa thải, đã đến.

Chàng trai trẻ rất dám nghĩ dám làm, tuổi còn trẻ đã được thăng chức giám đốc, đương nhiên là người rất có năng lực.

Khi bước vào, anh ta nhìn Diệp Đồng bằng ánh mắt khinh thường. Diệp Đồng âm thầm nghiến răng tức giận, nhưng cô ta lại không muốn nổi giận trước mặt Trịnh Thể Lan.

Diệp Ngữ Ninh nhìn Vương Tấn: "Cô Diệp muốn gia nhập bộ phận thiết kế, tại sao cô ấy lại không được?"

Vương Tấn nghe được lời này, sắc mặt tối sầm. Anh ta thô lỗ nói: "Cô Diệp, kỹ năng vẽ của cô ấy không bằng bọn trẻ mẫu giáo. Với trình độ này mà cô ấy còn muốn làm trưởng phòng thiết kế. Cô đang đùa à?"

“Cái gì mà trình độ mẫu giáo, xin chú ý lời nói của mình!” Trịnh Thể Lan giận dữ nhảy dựng lên.

Bà ta không thể chịu được bất cứ ai nói rằng Đồng Đồng của bà ta không bằng Diệp Ngữ Ninh. Nói tranh của Diệp Đồng không đẹp bằng tranh ở trường mẫu giáo, những người này không biết nơi này là của nhà họ Diệp sao?

Vương Tấn còn chưa kịp trả lời, Diệp Ngữ Ninh đã nhìn về phía Trịnh Thể Lan: "Nghe thấy chưa? Không bằng bọn trẻ mẫu giáo!"

"Mày……!"Trịnh Thể Lan càng tức giận hơn. Sắc mặt Diệp Đồng vừa trắng vừa xanh, trong mắt hoàn toàn là sự căm hận nhìn Diệp Ngữ Ninh, cô ta ước gì ngay lập tức có thể ăn tươi nuốt sống được cô.