chương 29

Hai người cùng nhau bước vào.

Tiêu Lâm Dạ bỏ đồ xuống rồi đi vào phòng.

Diệp Ngữ Ninh lấy hết thảy đồ đạc ra, phân loại từng thứ, những thứ cần để trong tủ lạnh, và những thứ để ngoài.

Tiêu Lâm Dạ vừa thay đồ xong, liền ra khỏi phòng, liếc nhìn căn bếp ngăn nắp: “Mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi à?”

“À, tình cờ là tôi cũng quen với nó thôi.”Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến ánh mắt Tiêu Lâm Dạ càng dịu dàng hơn.

Nhìn thức ăn cô đặt bên ngoài, anh mỉm cười nói: “Tối nay muốn ăn gì không?”

"Chúng ta mấy ngày nay đều ăn thịt, hôm nay muốn ăn đồ chay." Diệp Ngữ Ninh nói.

Cô không nói là do buổi trưa ăn quá nhiều cá nướng, buổi chiều không nhịn được nổi giận, cô vẫn còn hơi đau răng.

Tiêu Lâm Dạ gật đầu: “Đi tắm rửa đi.”

"Được." Diệp Ngữ Ninh không tranh giành thời gian và không gian vào bếp với Tiêu Lâm Dạ, cho dù muốn, cô thực sự không thể cạnh tranh được với anh.

Diệp Ngữ Ninh trở về phòng và đi tắm.

Thấy những người đó lo lắng gần như phát điên, cô nhấc điện thoại lên và trả lời: "Xin chào." So với sự khẩn trương trong điện thoại, lúc này cô quả thực rất nhàn nhã.

Tâm trạng ngột ngạt của Trịnh Thể Lan bị dồn nén từ lâu, hiện giờ bà ta ước gì mình có thể trực tiếp trút giận lên Diệp Ngữ Ninh, nhưng bà ta không dám!

Trịnh Thể Lan chỉ có thể kìm nén sự tức giận của mình và hỏi: "Mày đang ở đâu? Chúng ta nói chuyện đi!"

"Bà Diệp muốn nói chuyện gì với tôi?"Diệp Ngữ Ninh chậm rãi hỏi.

Trịnh Thể Lan: "Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi. Mày về nhà hay tao đi tìm mày?”

Diệp Nhữ Ninh: "Không cần!"

Sẽ thật lãng phí thời gian khi gặp bà ta! Sau nửa ngày làm viêc, cô đã khá mệt mỏi.

Trịnh Thể Lan nghe được Diệp Ngữ Ninh không muốn gặp mặt, cơn tức tăng lên, lập tức nhịn không được: "Mày có biết hiện tại mày đã gây ra cho Diệp gia tổn hại gì không?"

“Con của Đồng Đồng đã mất, Tần gia một mực bám lấy chúng tao, mày có biết lần này chúng tao sẽ lỗ bao nhiêu tiền không?”

Trước mắt, nếu không được, bà ta phải trả lại ba trăm triệu, chưa kể những món quà lăt vặt khác, bà ta không dám tính toán kĩ.

Nghĩ đến những yêu cầu của nhà họ Tần lúc này, Trịnh Thể Lan muốn phát điên lên.

Bà ta không dám nói những lời cay nghiệt mà Tần gia đã nói cho Diệp Ngữ Ninh, trả lại tiền là một chuyện. Ngoài ra, chuyện đám cưới phải được giải quyết trong vòng ba ngày, nếu không Diêp Đồng sẽ...

Nghe Trịnh Thể Lan mắng, Diệp Ngữ Ninh chế nhạo: "Vậy sao? Bà Diệp muốn đòi tôi bồi thường?"

"Không cần bồi thường, ba ngày trước mày đã hứa với tao, hiện tại không thể nuốt lời!" Giọng điệu của Trịnh Thể Lan căng thẳng, bà ta nói thêm: "Một trăm triệu sẽ là của hồi môn cho mày. Tao sẽ gọi cho họ ngay bảo mày có thể gả vào Tần gia!"

“Bây giờ bà mới sẵn sàng trả tiền sao ?”Diệp Ngữ Ninh cười mỉa mai, giọng điệu của cô khiến tim của Trịnh Thể Lan muốn nhảy ra khỏi cuống họng.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Ngữ Ninh ngừng cười. Sau đó cô nghiêm túc nói: "Bà Diệp, trí nhớ của bà hiện tại không tốt à? Sáng nay trên điện thoại tôi nói chưa đủ rõ?"

"Cái gì?"

"Cho dù bây giờ bà có cho tôi hai trăm triệu, tôi cũng không thể cưới cho bà!"

Trịnh Thể Lan không thể kìm nén được nữa: "Mày nói gì vậy? Sao mày có thể làm như vậy? Ba ngày trước mày rõ ràng đã đồng ý..."

"Tôi đã hứa với ai? Tần gia? Tôi và Tần gia chưa từng gặp mặt trực tiếp, Diệp phu nhân phải chịu trách nhiệm về những lời mình nói."

Bà ta cho rằng cô vẫn là đứa trẻ khi xưa mà bà ta nói gì thì cô nghe nấy?

Đáng tiếc Trịnh Thể Lan và Diệp Thế Long không phải là cha mẹ ruột của cô nên họ không có tư cách thay cô đưa ra quyết định này.

Đối mặt với sự cứng rắn của Diêp Ngữ Ninh, Trịnh Thể Lan giận dữ gầm lên: "Diệp Ngữ Ninh ~!"

“Ba trăm triệu và nhiều dự án như vậy, tại sao lại không giữ được?” Nhà họ Tần thực sự sẵn sàng bỏ ra nhiều thứ vì đứa con trai ngốc nghếch của mình, bọn họ không chỉ đưa ba trăm triệu nhân dân tệ mà còn cho nhà họ Diệp rất nhiều dự án.

Giờ thì tốt rồi, bà ta không thể giữ nó được nữa!

Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma...

Trong khoảng thời gian này, bà ta và Diệp Đồng đã lén lút cướp đi của Diệp Ngữ Ninh rất nhiều thứ mà không để lại chút manh mối nào, mà bà ta lại chưa bao giời tin thần Phật.

Nghe giọng điệu bất cần của Diệp Ngữ Ninh, Trịnh Thể Lan nghiến răng nghiến lợi: "Sao mày không thể đồng ý?"

Tóm lại, tuyệt đối không thể để cho Đồng Đồng của bà ta gặp chuyện!

Diệp Ngữ Ninh: “Cho dù tôi đồng ý đi, Tần gia cũng sẽ không cần tôi! Tần phu nhân đã nói rồi, không muốn phụ nữ đã có một đời chồng.”

Lời vừa dứt, bên kia liền im bặt!

Trịnh Thể Lan tức đến mức không còn nói được lời nào.

Cảnh tượng buổi sáng hỗn loạn như vậy, bà Tần lại nói rất nhiều, Trịnh Thể Lan thậm chí không nghĩ đến tin tức của Diệp Ngữ Ninh.

Khi bà ta còn muốn hỏi thì Diệp Ngữ Ninh đã cúp điện thoại.

Chuyện này với cô coi như hoàn toàn kết thúc rồi...!

Khi Diệp Ngữ Ninh bước ra khỏi phòng với tâm trạng vui vẻ thì thấy Tiêu Lâm Dạ đã bày bữa tối lên bàn.

Bọn họ đồng ý không ăn thịt, nhưng món salad rau được kết hợp với bít tết!

Người đàn ông tao nhã cầm ly rượu vang đỏ và hỏi cô: "Em có muốn uống một chút rượu vang đỏ không?"

Diệp Ngữ Ninh càng hâm mộ thái độ hưởng thụ cuộc sống của anh, cô cười lắc đầu: “Không có.”

Cô chưa bao giờ có hứng thú với rượu vang đỏ nên đi thẳng vào tủ lạnh lấy một ít sữa chua.