chương 26

Diệp Ngữ Ninh đang uống cà phê trong văn phòng. Trần Vi với vẻ mặt nghiêm trọng bước vào.

Đặt cốc cà phê xuống, cô nhướng mày: “Chuyện gì vậy?”

Trần Vi đặt tập tài liệu xuống, vừa mở miệng đã không khỏi phàn nàn về chủ tịch Tiêu thị: “Dù sao thì trợ lý Dương Hoan đã đồng ý giúp chúng ta hẹn gặp mặt, nhưng vừa rồi anh ấy lại gửi tin nhắn nói rằng anh Tiêu không gặp mặt bất kì ai! Anh ấy còn nói..."

"Còn nói cái gì?" Diệp Ngữ Ninh cau mày!

Trần Vi: “Nói rằng anh ấy suýt bị sa thải vì sự việc này.”

Có cần phải sa thải nhân viên vì một điều nhỏ nhặt như vậy?

Hô hấp của Diệp Ngữ Ninh trở nên nặng nề, cô càng lúc càng bất mãn hơn với vị Thất thiếu gia được đồn đại này!

Nếu không thể gặp mặt để nói chuyện thì bây giờ làm sao cô có thể làm hài lòng vị này được?

"Số điện thoại của anh Tiêu là bao nhiêu?"

"Chúng ta vẫn chưa có nó. Em đi kiểm tra nhé?"

"Đi xem xem!" Diệp Ngữ Ninh cảm thấy đầu mình có chút đau.

Cô thề rằng một khi dự án Lệ Vương Khẩu được phê duyệt, cô sẽ không bao giờ hợp tác với họ nữa.

Anh ta làm sao vậy, sao lại đối xử với bọn họ như thế này!

Trần Vi đi ra ngoài. Diệp Ngữ Ninh hiện giờ rất rối, cô bật máy tính lên, trực tiếp tìm dự án của Tiêu thị, mở bản vẽ 3D của Lệ Vương Khẩu. Sau đó, cô lấy bản thảo mà bọn họ đã gửi cho Tiêu thị trước đó và so sánh cẩn thận.

Mười phút sau.

Trưởng phòng thiết kế của công ty kiêm thiết kế trưởng Thảo An và Mã Địch được gọi đến văn phòng.

"Sếp Diệp, chị tìm chúng tôi."

Diệp Ngữ Ninh trực tiếp xoay máy tính về phía họ, sau đó đưa cho họ bản vẽ thiết kế: "Nói cho tôi biết, lần này bản thảo của chúng ta bị từ chối, có phải là vì vấn đề nằm bãi đậu xe?"

"Cái này, không phải chứ?"

"Lệ Vương Khẩu là dự án công viên trên núi, hơn nữa không phải là vùng du lịch nên không có xe buýt tham quan. Vì vậy, nếu bãi đậu xe quá xa, cho dù là đi bộ hay lái xe, đều sẽ tương đối khó khăn." Diệp Ngữ Ninh cẩn thận phân tích địa hình, và sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, có thể thấy có vấn đề gì đó với vị trí quy hoạch của bãi đậu xe.

Thảo An và Mã Địch lập tức nhận lấy bản thảo cầm lên xem, sau đó nhìn vào bản đồ địa hình núi trên máy tính.

Thành thật mà nói, bản thảo thiết kế đã được hoàn thành một cách hoàn hảo!

Tuy nhiên, so sánh kỹ càng địa hình của Lệ Vương Khẩu cho thấy việc quy hoạch bãi đậu xe quả thực không hợp lý.

Mã Địch liếc nhìn Thảo An: "Vậy những thay đổi trước đây chúng ta làm đều vô ích? Bây giờ chỉ cần thay đổi vị trí bãi đỗ xe và gửi thử thôi?"

Thảo An gật đầu: “Trước tiên thử cái này đi.”

Thiết kế của Lệ Vương Khẩu là nỗ lực chung của bọn họ, trước khi bàn giao phải trông cực kì hoàn hảo và các chi tiết đều được lên kế hoạch một cách kỹ lưỡng nhất.

Vì thế khi thiết kế lại bản thảo, họ luôn cảm thấy những lần sửa đổi trước đó đều không đạt yêu cầu.

Mã Địch và Thảo An vừa ra ngoài.

Bên ngoài vang lên âm thanh ồn ào, Trần Vi chặn người lại: "Các anh không được tự tiện vào, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Dưới sự cản trở mạnh mẽ của Trần Vi, văn phòng của Diệp Ngữ Ninh "bang ~!" Cửa bị đẩy ra với một âm thanh chói tai.

Những người đến là tài xế và vệ sĩ của Diệp Thế Long !

Người nọ vẻ mặt dữ tợn, Trần Vi áy náy nhìn Diệp Ngữ Ninh: " Chị Diệp, chị có muốn báo cảnh sát không?"

Diệp Ngữ Ninh: "Không cần, em có thể đi ra ngoài." Trần Vi lo lắng nhìn cô, nhưng Diệp Ngữ Ninh không muốn nói thêm gì mà chỉ xua tay.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Vi đành phải đi ra ngoài trước, nhưng cô ấy vẫn luôn đứng ở cửa nghe xem bên trong có xảy ra chuyện gì không, nửa bước cũng không dám rời.

Diệp Ngữ Ninh nhìn người tài xế, suy nghĩ một chút, không chắc chắn hỏi: "Anh họ Trương?"

Thật là nực cười ! Trịnh Thể Lan không ngừng nói rằng bà ta đã nuôi cô nhiều năm như vậy nhưng mọi chuyện về nhà họ Diệp cô cái gì cũng không quan tâm.

Người tài xế vẻ mặt không mấy thân thiện nhìn cô: "Cô Diệp, ông chủ bảo tôi đến đón cô!"

Anh ta miệng thì bảo tới đón, nhưng giọng điệu thì không có vẻ như đang đến đón người.

Diệp Ngữ Ninh: “Tôi không đi thì thế nào? Anh định trói tôi lại sao?”

Thấy cô nói thẳng như vậy, ánh mắt anh ta trở nên nguy hiểm: "Cô cũng biết tôi không hề muốn làm như vậy với cô!"

"Cho nên anh vẫn có thể làm như vậy đúng không?" Diệp Ngữ Ninh khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Người tài xế sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ lúc này cô lại có thể chậm rãi bình thản như vậy.

Anh ta không nói gì nhưng thái độ đã rất rõ ràng. Diệp Ngữ Ninh buông bút trong tay xuống, vừa ngước mắt lên, ánh mắt đã trở nên sắc bén: “Anh cho rằng có thể trói tôi lại sao?”

"Tiểu thư, hôm nay ông bà chủ rất tức giận!"

"Anh có biết vì sao chiều nay tôi lại đến công ty không? Bởi vì Tần gia không dám làm phiền tôi. Ngay cả nhà họ Tần cũng không dám, sao bọn họ lại dám?”

Những lời này khiến người tài xế lại sửng sốt, không ngờ cô lạ nói như vậy, anh ta có chút không tin được.

Nhưng nhìn cô vẫn ‘nguyên vẹn’ đứng ở đây, anh ta biết nhà họ Tần đã không đi tìm cô.

Xảy ra chuyện lớn như vậy mà Tần gia cũng không tìm cô?

Đúng như lời cô nói, là họ không dám!

Trước khi anh ta kịp hiểu ra, Diệp Ngữ Ninh đã trực tiếp gọi cho Diệp Thế Long. Cuộc gọi rất nhanh đã được bắt máy, giọng nói không hài lòng của Diệp Thế Long vang lên: "Hiếm có dịp mày lại chủ động gọi!"

Diệp Ngữ Ninh: “Người đó họ Tống phải không?” Cô nói một cách bất cần, nhưng vừa nói xong, hô hấp của người bên kia liền trở nên nặng nề.

Khóe miệng Diệp Ngữ Ninh nhếch lên một nụ cười: "Người của ông sẽ tự mình rời đi, hay là đợi tôi làm gì đó trước khi bọn họ rờ đi?"