Bà ta hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cảm giác tức giận trong lòng. Tuy nhiên bà ta còn chưa kịp nói gì thì Diệp Ngữ Ninh đã cúp điện thoại.
Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Trịnh Thể Lan ước mình có thể đập nó ngay lập tức, nhưng nghĩ đến giá hơn một vạn, bà ta đành nhịn xuống.
Trịnh Thể Lan tức giận nói với Diệp Thế Long ở một bên: "Nó nói chồng nó chỉ là nhân viên văn phòng!"
“Bà cho rằng nó thật sự lấy một nhân viên văn phòng?” Giọng điệu của Diệp Thế Long lạnh lùng và u ám.
Tìm chồng mới cưới của Diệp Ngữ Ninh để bù đắp số tiền ba trăm triệu. Nghĩ đến những vấn đề gần đây của Diệp gia, tất cả đều do Diệp Ngữ Ninh gây ra. Khoản lỗ rõ nhất là ba trăm triệu! Và có rất nhiều dự án khác kèm theo.
Trịnh Thể Lan nghe chồng mình nói vậy liền gật đầu: "Đúng vậy, mắt nó cao như vậy, sao có thể nhìn trúng một nhân viên văn phòng bình thường?"
"Hừ, nếu trước đây bà đối xử tốt với nó một chút, thì bây giờ cũng không đến nổi nó không thèm nhìn mặt bà."
Trịnh Thể Lan: "..."
Giọng điệu của Diệp Thế Long rõ ràng là đang trách móc bà ta. Đó là lỗi của bà ta khi trước đây bà ta đã đối xử tệ với Diệp Ngữ Ninh. Nhưng nó không phải là con ruột của bà ta nên bà ta khó lòng mà có tình cảm với nó.
Khi đó Trịnh Thể Lan không ngờ rằng Diệp Ngữ Ninh lớn lên lại có triển vọng như vậy, nếu biết thì bây giờ cần gì Diệp Thế Long phải nói cho bà ta biết?
Đối mặt với lời oán trách của Diệp Thế Long, Trịnh Thể Lan chỉ nói: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Chúng ta hãy nghĩ cách khiến nó phải ói ra ba trăm triệu."
"Mà những dự án nó nhận, toàn là những đơn hàng lớn. Ngay cả Thịnh Vạn ở Lạc Châu cũng liên hệ với nó!" Nghĩ nghĩ, bà ta nói thêm.
Vốn dĩ Trịnh Thể Lan dùng mối quan hệ của mình để giành lấy một vài dự án cho Đồng Đồng, bà ta cho rằng điều đó sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến công ty của Diệp Ngữ Ninh.
Ai có thể ngờ, đối với Diệp Ngữ Ninh mà nói, chuyện này lại không hề gây tổn thất chút nào. Diệp Ngữ Ninh không những không quan tâm mà còn quay lại nhận thêm vài đơn hàng lớn. Còn công ty của Diệp Đồng thì sao? Ngoài dự án lớn của Tiêu thị, và một vài dự án nhỏ khác. Hiện tại không có dự án mới nào có thể so sánh được với dự án của Diệp Ngữ Ninh.
Hiện tại, Trịnh Thể Lan đang trông cậy vào sự thành công với dự án của Tiêu thị, và cuộc triển lãm Brown sẽ mang lại cho con gái bà ta chút danh tiếng, sau đó mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Nếu không, bà ta không chỉ ghen tị với Diệp Ngữ Ninh mà còn cảm thấy xấu hổ!
Nghĩ đến đây, Trịnh Thể Lan giận dữ nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Thế Long nghe nói những dự án mà Diệp Ngữ Ninh đang thực hiện đều là những dự án mà ông ấy mong muốn trước đây. Ông ta đã cố gắng giành lấy nhiều lần mà không thành công, không ngờ Diệp Ngữ Ninh lại ký được hợp đồng.
Ông ta sắc mặt tái nhợt nói: “Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra danh tính của chồng nó, đồng thời có thể cử người bí mật theo dõi nó.”
Ông ta không tin chồng của Diệp Ngữ Ninh lại là một nhân viên văn phòng bình thường.
Trịnh Thể Lan gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
Bằng mọi giá, bọn họ phải lấy lại được ba trăm triệu!
"Tần gia thế nào rồi? Đã tìm được Tần thiếu gia chưa?" Diệp Thế Long lại hỏi Trịnh Thể Lan.
Trịnh Thể Lan: "Từ khi trả lại những thứ đó, bọn họ không còn gây phiền toái cho tôi. Về phần Tần thiếu gia, tôi cũng không biết."
Về việc Tần thiếu gia đào hôn, bọn họ chỉ coi đó là do Tần gia tìm cách qua mặt truyền thông. Vì vậy, bà ta cũng không thèm quan tâm.
“Trông chừng Diệp Ngữ Ninh.” Diệp Thế Long sắc mặt tái nhợt nói.
Trịnh Thể Lan cũng u ám gật đầu: "Đừng lo lắng, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp máy, Diệp Ngữ Ninh lập tức gọi cho Tiêu Lâm Dạ.
Cuộc gọi rất nhanh được bắt máy, một giọng nam trầm ấm vang lên: "Xin chào."
“Buổi trưa cùng nhau đi ăn nhé?” Diệp Ngữ Ninh nhẹ giọng hỏi. Giọng điệu của cô dịu dàng hơn bình thường, rõ ràng là đang muốn dỗ dành anh.
Mà sự dịu dàng này lại khiến Tiêu Lâm Dạ, vốn đang rất tức giận trong điện thoại, vào lúc này lại thấy nhẹ nhõm: "Muốn ăn gì?"
“Nhà hàng dưới lầu được không?” Cô hiện tại cũng bận rộn, không có thời gian đi nơi khác.
Tiêu Lâm Dạ: "Được."
Nghe được sự đồng ý của anh, Diệp Ngữ Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Tuy cô vẫn không biết sáng hôm nay anh tức giận vì chuyện gì, nhưng nghe giọng điệu bây giờ, rõ ràng là anh đã bớt tức giận hơn.
Xem ra Tiêu Lâm Dạ cũng không phải là người keo kiệt, nghĩ như vậy, Diệp Ngữ Ninh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô thật sự lo lắng anh để bụng, nếu anh như vậy, cô có thể sẽ không sống chung với anh trong thời gian lâu dài được.
Trần Vi gõ cửa đi vào: "Sếp, chị có muốn gọi cơm trưa cho chị không?"
"Không, tôi sẽ tự mình ra ngoài ăn cơm." Diệp Ngữ Ninh nói.
Đúng là người có chồng rồi có khác. Trần Vi suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy em đi trước nhé? Hôm nay em phải đi gặp một người bạn."
Bình thường Trần Vi sẽ không tan ca trước sếp, cũng không hay đi ăn ngoài.
Nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt, cô có một người bạn từ quê lên nên cô muốn đi đón.
Diệp Ngữ Ninh thu dọn đồ đạc, xua tay: "Đi đi!"