Chương 117

Cô hẹn hò với Tiêu Thất? Khi nào?

Thấy Diệp Ngữ Ninh từ chối, Diệp Đồng càng tức giận hơn: “Tôi chưa bao giờ thấy loại phụ nữ nào đạo đức giả như cô. Sao, cô lại muốn tố cáo chúng tôi?”

Nghĩ đến những điều tồi tệ mà cô ta và Tiêu Thước gặp phải chỉ vì những lời phàn nàn của Diệp Ngữ Ninh, cô ta thật sự muốn xé nát bản mặt Diệp Ngữ Ninh ra!

Nghe Diệp Đồng nói, Diệp Ngữ Ninh hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, vừa rồi là Tiêu Thước, hiện tại là Diệp Đồng. Bọn họ đang bị cái gì vậy?

Đối mặt với sự sỉ nhục thẳng thừng của Diệp Đồng, Diệp Ngữ Ninh không quan tâm: "Tôi tố cáo cô chuyện gì? Cô ngày ngày đi gây rắc rối cho tôi, còn sợ tôi tố cáo ư?"

"Cô……"

“Nếu cô không nhanh chóng rời đi, tôi sẽ kiện cô, có tin không?”

“Im đi, đừng tưởng rằng tôi sợ cô vì cô có quen biết với Thất thúc.”

"Ừm, cô nói tôi có quan hệ tình cảm với Tiêu Thất tiên sinh đúng không? Cô không rời đi đúng không? Được rồi, tôi sẽ gọi cho anh ấy ngay."

Vừa nói, Diệp Ngữ Ninh vừa lấy điện thoại ra.

Diệp Đồng vốn là người kiêu ngạo, tức giận đứng dậy khi thấy Diệp Ngữ Ninh vô liêm sỉ như vậy.

"Cô đang làm cái gì vậy?"

Diệp Ngữ Ninh: "Cô có đi hay không?"

"Đợi đó." Diệp Đồng hung tợn nhìn Diệp Ngữ Ninh, sợ cô thật sự bị kích động mà gọi cho Tiêu Lâm Dạ. Cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ quay người rời đi.

Đi tới cửa, Diệp Đồng lại nghĩ tới điều gì đó, quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Ngữ Ninh: “Nhớ kỹ lời cô nói, hy vọng cô sẽ không vô liêm sỉ mà cướp lại dự án núi Nam Gia!" Suy cho cùng, cô ta vẫn lo mình sẽ mất đi dự án này.

Diệp Ngữ Ninh: "Yên tâm, tôi không cướp của cô!"

Nghe Diệp Ngữ Ninh nói như vậy, Diệp Đồng cũng không ở lại nữa.

Cô ta khịt mũi lạnh lùng, đóng sầm cửa rồi bỏ đi.

Diệp Ngữ Ninh cũng đứng lên: "Thật sự là khó hiểu!"

Cô có quan hệ cá nhân với Tiêu Thất tiên sinh không?

Nếu cô có quan hệ cá nhân với tên biếи ŧɦái đó, liệu còn đến lượt cô ta hợp tác với Tiêu thị không? Nói chuyện với một kẻ không có đầu óc khá là mệt mỏi.

Vết thương ở đầu gối lại đau khiến Diệp Ngữ Ninh xuýt xoa mấy tiếng.

Trần Vi bước vào nhanh chóng chạy lại đỡ cô: “Sao hôm nay anh ấy không đưa chị đi làm?”

Nhắc đến Tiêu Lâm Dạ, Diệp Ngữ Ninh cảm thấy hôm nay mình nhất định đã gặp phải sao quả tạ.

Không biết vì sao sáng nay Tiêu Lâm Dạ tâm tình không tốt, tiếp đến Diệp Đồng và Tiêu Thước đến tìm cô.

Thấy Diệp Ngữ Ninh không vui khi nhắc đến chồng, Trần Vi nghi hoặc: "Hai người cãi nhau à?"

"Không!" Nếu thực sự cãi nhau thì tốt rồi! Cô còn không biết tại sao anh ấy giận!

Diệp Ngữ Ninh không muốn nghĩ tới những chuyện không tốt nữa, vội vàng trở về văn phòng, bắt đầu làm việc.

Không có Tiêu thị, cô cũng nhận được rất nhiều đơn hàng lớn. Vì bận rộn nên cũng không còn quan tâm những chuyện không hay trước đó.

Diệp Đồng trở về, nhìn công ty mình chỉ lác đác vài người, cô ta không khỏi ghen tị. Cùng là công ty, nhưng bên Diệp Ngữ Ninh lại chật kín người. Càng nghĩ, Diệp Đồng càng tức giận. Cô ta nhấc điện thoại gọi cho Tiêu Thước.

Tiêu Thước đến Bộ phận phát triển báo danh, trước mặt Dương Tĩnh đang nhìn hắn với ánh mắt tóe lửa.

Khi Diệp Đồng gọi đến, Dương Tĩnh đặt tập tài liệu xuống bàn: "Bang~!" một tiếng.

Toàn bộ văn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Tiêu Thước rõ ràng cảm nhận được sự tức giận của Dương Tĩnh, nhưng sau đó hắn nhớ ra mình là Tiểu thiếu gia của Tiêu gia nên đắc ý nhìn lại Dương Tĩnh.

Dương Tĩnh nhìn thấy Tiêu Thước như vậy, sắc mặt càng lúc càng lạnh: "Lập tức đến phòng nhân sự nộp phạt năm trăm!" .

Nghe vậy, Tiêu Thước hung tợn trừng mắt nhìn Dương Tĩnh: “Cô nói cái gì? Nộp phạt? Tại sao?"

Người phụ nữ này không biết hắn ta là ai sao? Cô ta nghĩ mình là ai mà dám bắt hắn nộp phạt?

Nếu là trước đó, Tiêu Thước sẽ không chớp mắt mà đưa, cho dù số tiền phạt có lớn hơn.

Tuy nhiên, Tiêu Lý đã đóng băng tất cả tài khoản của hắn ta. Hơn nữa, mức lương cơ bản của hắn chỉ có ba ngàn tệ. Hắn ta có thể làm gì với ba nghìn tệ?

Trong khi lúc đến hắn đã nộp phạt năm trăm, chỉ còn lại hai nghìn năm trăm, nhưng bây giờ người phụ nữ này lại đòi thêm năm trăm?

Thấy Tiêu Thước phản bác, sắc mặt Dương Tĩnh càng thêm âm u: "Chỉ vì bây giờ tôi là cấp trên của cậu, năm trăm nữa là vì thái độ của cậu!"

"Cô. . . " Tiêu Thước tức đến nghẹn họng!