Năng lực làm việc của Trần Vi luôn rất hiệu quả.
Tuy nhiên lúc này Trần Vi lại lắc đầu với vẻ mặt nghiêm túc: “Lễ tân nói tân chủ tịch hiện giờ không muốn gặp ai cả.”
Diệp Ngữ Ninh nhướng mày.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Trần Vi đã tiếp tục nói: "Người đó chỉ nói một câu, tất cả mọi người đều dùng năng lực để nói chuyện.”
Diệp Ngữ Ninh: "Mọi người là ai?"
Trần Vi gật đầu: "Tất cả đối tác!”
Diệp Ngữ Ninh: "..."
Vậy bây giờ không chỉ riêng công ty của họ nhận được sự bất ngờ?
Tất cả những người hợp tác với Tiêu thị, bất kể dự án là gì, hiện đang phải đối mặt với một quy trình mới?
Trần Vi: “Còn có một chuyện, đối với chúng ta rất bất lợi!”
Diệp Ngữ Ninh cau mày: “Không tốt cho chúng ta sao?”
"Vâng." Trần Vi gật đầu, tiếp tục bổ sung: "Tiêu thị sẽ tổ chức đấu thầu Lệ Vương Khẩu trong một tuần nữa. Những người bên ngoài chưa hợp tác với Tiêu thị cũng có thể cùng nhau tham gia!"
Lệ Vương Khẩu là dự án mà bọn họ hiện đang thực hiện.
Bản thiết kế của công ty cô vừa bị trả lại, trong nháy mắt liền quay lại tổ chức một buổi đấu thầu mới?
Tân chủ tịch từ khi nhậm chức đã đốt ba đám lửa, đầu tiên là đốt bên trong nội bộ, hiện tại còn đốt luôn nơi làm việc của cô?
Diệp Ngữ Ninh ánh mắt lạnh lùng, nghiêm giọng nói: "Những đối tác đã hợp tác cùng hay chưa hợp tác, đều cùng tham gia đấu thầu?"
"Đúng vậy, nên nếu chúng ta không thể nghĩ ra một phương án thiết kế mới làm hài lòng đối phương trong vòng một tuần, có lẽ chúng ta sẽ mất đi cơ hội lần này."
Mất đi cơ hội không phải là vấn đề lớn nhưng làm không tốt họ có thể phải trả một số tiền bồi thường rất lớn.
Bởi vì thời hạn hợp đồng cho dự án Lệ Vương Khẩu là một tuần.
Hiện tại vị này nhất định đang nghĩ bọn họ trong vòng một tuần sẽ không thể đưa ra phương án thiết kế làm hài lòng anh ta được?
Diệp Ngữ Ninh nhéo nhéo cái trán đau nhức.
Bây giờ không gặp được ai, bọn họ cũng không biết tại sao bản thảo lại bị từ chối, thật sự là đau đầu quá!
"Chú ý, chúng ta sẽ họp ngay."
"Được" Trần Vi gật đầu, cùng Diệp Ngữ Ninh ra khỏi Tiêu Thị trong khi gọi điện cho các phòng ban khác nhau.
Trong xe Diệp Ngữ Ninh một tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng ngột ngạt: “Ai là người quản lý mà chúng ta đang làm việc bây giờ?”
"Họ Trịnh!"
“Đi tìm hiểu xem tại sao bản thảo của chúng ta lại bị từ chối.”
"Được." Trần Vi gật đầu.
Diệp Ngữ Ninh vừa trở lại văn phòng, cô đi ngay vào phòng họp.
Trần Vi đã đi tìm người quản lý mới đã liên lạc với họ để tìm hiểu nguyên nhân!
Tuy nhiên, họ lại thất vọng một lần nữa.
Đối phương chỉ nói: "Tiêu tiên sinh không hài lòng, lý do cụ thể thì không rõ ràng!"
Chính là như vậy! Một từ "không rõ ràng" ngay lập tức khiến Diệp Ngữ Ninh và toàn bộ nhân viên công ty rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Họp xong thì đã hai giờ chiều. Diệp Ngữ Ninh thậm chí còn không thèm ăn mà đi gặp ông chủ đã hẹn trước của Tân Phố, may mắn là cuộc trò chuyện với Tân Phố coi như là diễn ra suôn sẻ.
Khi cô quay lại thì đã là năm giờ chiều. Diệp Ngữ Ninh ngồi trên xe vừa mệt vừa đói, trong đầu tràn ngập chuyện của Tiêu thị.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô không khỏi hỏi Trần Vi: “Em nghĩ lần này xảy ra chuyện với Tiêu thị có nguyên nhân riêng tư nào không?”
Cô không nói điều gì về mình và Tiêu Thước, nhưng chuyện lần này xảy ra, thực sự là quá mức áp lực.
Cô nghi ngờ nhất định phả có người đứng sau!
Trần Vi lắc đầu: “Có lẽ là không?”
Họ chưa bao giờ gặp chủ tịch mới được bổ nhiệm. Hơn nữa, trước đây đã hợp tác với Tiêu gia, bọn họ cũng chưa gặp qua tam gia của Tiêu gia mấy lần, cho nên thực sự là không mạo phạm ai dù là người trước hay sau.
Sợ Diệp Ngữ Ninh không tin, Trần Vi nói thêm: "Bây giờ tất cả các đối tác, bao gồm cả các dự án khác, cũng đã nhận được thông báo tương tự như chúng ta."
Họ chủ yếu tiếp nhận việc thiết kế công viên đất ngập nước của Tiêu thị, ngoài ra Tiêu thị còn đầu tư bất động sản, ngành công nghiệp y tế…
Nghe được Trần Vi nói, tất cả các dự án đều nhận được thông báo như nhau, lông mày Diệp Ngữ Ninh mới giãn ra đôi chút.
Chỉ cần không phải do Diệp Đồng và Tiêu Thước gây ra thì không sao.
Khi hai người trở lại công ty thì đã là giờ tan sở, nhưng vì dự án với Tiêu thị nên tối nay mọi người phải làm thêm giờ.
Với tư cách là chủ công ty, Diệp Ngữ Ninh đương nhiên phải cùng nhân viên tăng ca, đồng cam cộng khổ cùng với mọi người.
Cô nhấc máy nhắn tin cho người chồng mới cưới: “Tối nay tôi làm thêm giờ, anh không cần đợi tôi”.
Tiêu Lâm Dạ lúc này đang ở trong xe, nhìn thấy tin nhắn, lông mày nhíu lại. Anh nhanh chóng trả lời: "Em có muốn tôi để phần bữa tối cho em không?"
Bên ngoài xe gió rất mạnh. Lượng mưa ở khu vực Thượng Thành đặc biệt nhiều trong mùa này.
Trong khi lái xe, Lý Sóc hỏi Tiêu Lâm Dạ ngồi ở ghế sau: “Anh thật sự đi gặp ông già mà không đưa vợ đi cùng à?”
Ông già gây áp lực cho anh ta. Ông ấy nói rằng anh ta phải đưa Tiêu Lâm Dạ tất cả các loai thư mời tiệc rượu và yêu cầu anh tham dự nhiều bữa tiệc có phụ nữ.
Có thể thấy ông lão lo lắng như thế nào về hôn nhân của con trai mình.
Tiêu Lâm Dạ nhìn điện thoại của mình, căn bản không nghe được Lý Sóc nói gì, chỉ nhìn thấy Diệp Ngữ Ninh trả lời: "Nếu tiện, cảm ơn anh rất nhiều!"
Cô nói rất lễ phép, thậm chí qua màn hình, Tiêu Lâm Dạ cũng có thể cảm nhận được cuộc sống của cô bận rộn đến mức nào!
Anh trả lời: "Vậy thì tôi sẽ để phần cho em." Tin nhắn đã gửi đi nhưng bên kia không có hồi âm, chắc chắn cô đang bận.