Chương 3

Chiếc xe dừng lại dưới tầng, và tôi bất ngờ khi nhìn thấy đèn trong nhà mình sáng. Ngẩng đầu lên, tôi thấy một bóng người đứng tựa vào khung cửa sổ.

Trình Hàm bước xuống xe. Thấy tôi ngước nhìn lên, anh cũng nhìn theo. Không biết có phải ánh đèn làm chói mắt hay không, nhưng tôi thấy anh khẽ nheo mắt rồi thản nhiên hỏi:

“Bạn trai cậu à?"

Tôi gật đầu: "Ừ."

Trình Hàm bật cười, giọng anh vang lên nhẹ nhàng:

"Làm sao đây."

Tôi sững người, tâm trí bỗng chốc quay về mười năm trước.

Khi đó, có một nam sinh lớp khác luôn nhiệt tình theo đuổi tôi, ngày nào cũng mang bữa sáng và thư tình đến đúng giờ. Cuối cùng, những thứ đó đều bị Trình Hàm "xử lý" hết, hoặc anh lấy để làm giấy nháp.

Anh vừa cắn miếng bánh quẩy vốn dành cho tôi, vừa lẩm bẩm: "Làm sao đây, nếu cậu mà hẹn hò với cậu ta, thì tôi lấy đâu ra bài tập để chép nữa."

Trình Hàm nuốt bánh rồi chép miệng, kết luận: "Thế nên, cậu không được yêu."

Tôi quay sang nhìn anh, chớp mắt, chẳng hiểu yêu đương và chuyện chép bài liên quan gì đến nhau.

"Không lẽ sau này tôi muốn hẹn hò cũng phải xin phép cậu à?" Tôi hỏi.

Không ngờ Trình Hàm bỗng trở nên nghiêm túc, gật đầu đáp: "Đúng vậy."

Giọng điệu ngày ấy lại khớp với khung cảnh hiện tại một cách kỳ lạ.

Tôi cười, nói: "Cũng may bây giờ chúng ta không còn phải làm bài tập nữa."

Trình Hàm quay sang, cười nhẹ: "Tôi về đây."

Tôi gật đầu: "Ừ."

Chiếc xe dần khuất xa, nụ cười trên môi tôi cũng tắt hẳn. Ánh mắt tôi hướng lên căn hộ phía trên.

Tùy Hoài vẫn đứng tựa vào cửa sổ, hàng mày nhíu chặt. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ta khẽ lùi một bước rồi kéo rèm cửa lại.

Về đến nhà, vừa mở cửa, mùi khói thuốc nồng nặc đã xộc vào mũi.

Tùy Hoài đã cai thuốc từ lâu. Anh từng nói với tôi rằng Bùi Chi không thích mùi thuốc lá. Nhưng kể từ khi quen tôi, anh lại hút trở lại, dù chưa bao giờ hút nhiều như bây giờ.

Anh ngồi trên sô pha, mắt đỏ ngầu, lặng lẽ nhìn tôi mà không nói gì.

Tôi bước về phòng, định lướt qua anh, nhưng đột nhiên, Tùy Hoài cất giọng gọi tên tôi:

“Lâm Niên Tứ.”

Tôi dừng lại, quay người lạnh lùng nhìn anh ta.

Có lẽ Tùy Hoài không ngờ tôi lại lạnh lùng đến thế, những lời định nói như nghẹn lại trong cổ họng.

Cơn giận trên khuôn mặt anh ta bị thay thế bởi vẻ ngỡ ngàng. Anh ta hỏi: “Tối nay em ra ngoài à?”

Tôi gật đầu, tay vẫn siết chặt tay nắm cửa.

Tùy Hoài đứng dậy, vẻ mặt trở nên nóng vội:

"Trước đây mỗi lần ra ngoài, em đều nói với anh. Ít nhất cũng để lại một ngọn đèn cho anh..."

Tôi im lặng, cuối cùng chậm rãi quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta rồi lạnh lùng đáp: “Vậy sao? Tôi tưởng anh sẽ ở cùng Bùi Chi, tối nay không về nữa.”

Tùy Hoài khựng lại, im lặng không nói gì.

Nhìn sự bối rối trên khuôn mặt anh, tim tôi chùng xuống.

Dù tôi đã ở bên anh bao nhiêu năm, dù tình cảm giữa chúng tôi có nứt vỡ ra sao, chỉ cần nhắc đến Bùi Chi, tôi sẽ luôn là lựa chọn thứ hai — một bông hoa hồng đã phai tàn, một người bị bỏ lại phía sau.

Tùy Hoài nhíu mày, vẻ mặt anh ta bất lực khi cố gắng giải thích:

"Nhà cô ấy xa công ty... buổi tối bắt xe về không an toàn."

Tôi nhìn anh, cảm giác như đang nhìn một chiếc áo cũ đã mốc.

Sự bất lực trong lòng khiến tôi không thể mở miệng tranh cãi. Đôi khi, cãi nhau chỉ là việc của những cặp đôi còn yêu thương nhau.

Tôi nhìn vào đôi mắt mang chút lo lắng của anh, khẽ gật đầu, giọng thản nhiên: “Tôi hiểu.”

Nói rồi, tôi đóng cửa lại.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Tùy Hoài đã rời khỏi nhà từ sớm. Cả đêm qua anh ta không về phòng.

Gần Tết, công ty cũng cho nghỉ vài ngày.

Vì Tùy Hoài muốn giữ kín chuyện chúng tôi đang hẹn hò nên tôi vẫn luôn nói với gia đình rằng mình còn độc thân.

Mấy năm qua, bố mẹ thường xuyên gọi điện hỏi han về chuyện tình cảm của tôi. Họ có tư tưởng hơi bảo thủ, cho rằng chốn về tốt nhất của con gái là lập gia đình và sinh con.

Nhưng năm nay, mọi thứ lại yên lặng một cách kỳ lạ.

Tôi cứ nghĩ họ đã thông suốt, cho đến khi trời sẩm tối, Tùy Hoài về nhà. Anh ta giục tôi mặc áo khoác để ra ngoài ăn tối.

Tôi cau mày hỏi: "Anh có tiệc xã giao à?"

Tùy Hoài lảng tránh ánh mắt của tôi, đáp: “Anh đã mời bố mẹ chúng ta tới đây. Dù sao cũng ba năm rồi, cũng nên tính đến chuyện hôn nhân.”

Tôi như bị hụt hẫng một nhịp, linh cảm không lành dấy lên trong lòng.

Tôi hỏi, giọng run run: “Anh... đã gọi cho bố mẹ tôi à?”

Thấy vẻ mặt kích động của tôi, Tùy Hoài nhắm mắt lại, rồi chậm rãi hỏi: “Em không muốn kết hôn với anh, đúng không?”

Tôi nhìn anh ta, cảm thấy mình bình tĩnh đến kỳ lạ, đáp: “Đúng vậy, tôi không muốn.”

Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ háo hức đăng ký kết hôn với anh ta ngay lập tức, ước ao được cả thế giới nhìn thấy hạnh phúc của mình.

Thậm chí, chỉ vài tháng trước thôi, tôi vẫn còn muốn điều đó.

Nhưng bây giờ thì không, bởi vì tôi không muốn tự lừa dối mình nữa. Tôi biết Tùy Hoài không yêu tôi, và tôi cũng chẳng thể tìm thấy hạnh phúc thật sự trong mối quan hệ này.

Tôi nhìn Tùy Hoài, bỗng nhiên không còn hiểu vì sao anh ta lại trở thành con người như thế này.

Rõ ràng, anh từng là chàng trai rạng rỡ, đứng trên bục phát biểu đầy tự tin. Dù không yêu tôi, ít nhất anh ta cũng nên tôn trọng tôi.

Khi thấy vẻ mặt hoảng hốt của anh ta, tôi mới nhận ra nước mắt mình đã rơi từ lúc nào.

Tôi không biết mình khóc vì anh ta, hay khóc cho chính bản thân mình nữa.

Tùy Hoài giang tay ôm chặt tôi vào lòng: "Xin lỗi em, Niên Niên, chỉ là anh quá sợ mất em... anh thật sự rất sợ đánh mất em."

Tôi khóc nấc lên, không còn đủ sức đẩy anh ta ra. Nước mắt làm mờ đi mọi thứ trước mắt, nhưng trong đầu tôi, một giọng nói vang lên thật rõ ràng.

"Không phải vì anh yêu tôi nên mới sợ, mà là vì sắp mất đi thứ mà anh nghĩ vốn thuộc về mình nên anh không cam tâm."

Tôi cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc đang dâng trào như những đợt sóng dữ trong lòng. Sau một lúc, tôi bình tĩnh nói: "Nếu bố mẹ tôi đã đến rồi, thì cứ đi ăn tối trước đã."

Tùy Hoài nắm lấy tay tôi, ánh mắt sáng lên một cách lạ thường. Nhận ra mình quá kích động, anh ta liền lặp lại lời nói một cách vội vã: "Được, được mà."

Nhà hàng được bày trí rất rộng rãi, đây là một nhà hàng nổi tiếng tại Giang Thành.

Tôi đang mặc một chiếc váy dài màu đen, tóc được vấn gọn gàng.

Vào ngày Tùy Hoài được thăng chức lên giám đốc, công ty anh ta đã tổ chức một buổi liên hoan, tôi đã lén lút mua chiếc váy này và vui vẻ nghĩ rằng anh ta sẽ mời tôi tham dự nhưng cuối cùng anh ta thậm chí còn không cho tôi biết về việc đó.

Hình như buổi liên hoan đó cũng được tổ chức ở đây thì phải.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, tự chế giễu bản thân.

“Tối nay em sẽ ăn cơm với bố mẹ trước, ngày kia bố mẹ anh cũng đến Giang Thành, mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm và bàn về đám cưới luôn.”

Có vẻ như Tùy Hoài đang rất vui, anh ta cười tươi vẽ ra tương lai của chúng tôi.

Anh ta quay đầu lại như muốn hỏi ý kiến tôi, nhưng tôi lại nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của mình trong đôi mắt anh ta.

Tùy Hoài ngẩn người rồi nắm tay tôi để tôi khoác tay anh ta, không biết anh ta đang nói với tôi hay là đang an ủi chính mình.

“Không sao đâu, không sao đâu, chỉ cần bàn xong chuyện đám cưới là được rồi...” Tôi bị anh ta kéo đi nên không thể không bước nhanh nhưng tâm hồn lại giống như mặt hồ yên ả.

Tôi không còn tình cảm với anh ta nữa, tôi biết.

Bởi vì, tôi từng thấy hình ảnh của mình lúc yêu Tùy Hoài nên tôi hiểu rất rõ mình đã hết yêu anh ta rồi.

Môn toán cao cấp chưa làm xong nhưng tuổi trẻ rồi cũng sẽ kết thúc, trong thành phố phồn hoa này cũng không còn mùa hè đầy nắng nữa.

Thang máy lên đến tầng hai mươi, vừa mới bước ra ngoài thang máy thì điện thoại của Tùy Hoài bỗng nhiên đổ chuông.

Tôi nhìn vào tên hiển thị trên đó, cảm giác như trái tim bị ai đó siết chặt rồi lại bất ngờ buông lỏng. Giống như một tòa cao ốc, bạn vừa lo sợ nó sẽ đổ sập vừa sợ rằng nó sẽ không đổ, nhưng đến một ngày nó thật sự sụp đổ thì bạn lại thở phào như trút được một gánh nặng.

Tùy Hoài nhíu mày, anh ta ấn nút từ chối.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, nhưng Tùy Hoài dường như không cảm nhận được, anh ta tiếp tục đi về phía trước.

Mới đi được vài bước, điện thoại của anh lại vang lên lần nữa, anh ta quay lại nhìn tôi với vẻ lo lắng.

Tôi nhếch miệng cười, không biết nụ cười đó có chân thành hay không, tôi chỉ nghe thấy giọng mình đầy mệt mỏi: “Anh nghe máy đi."

Tùy Hoài dường như nhận được mệnh lệnh, anh ta lập tức bắt máy, một giọng nữ ở đầu dây bên kia vang lên rất rõ, kèm theo tiếng khóc nức nở.

Mấy phút sau, Tùy Hoài cúp máy, vẻ khó xử hiện rõ trên mặt anh ta.

“Bùi Chi bên đó gặp chuyện rồi..."

Tôi trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: “Anh đi đi."

Tùy Hoài sững sờ, có lẽ không ngờ tôi lại thoải mái như thế, anh ta do dự vài giây rồi mới lên tiếng: “Không sao thật chứ? Nhưng bố mẹ em bên này..."

Tôi nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay đau điếng, nắm chặt rồi lại buông ra.

Đôi khi, khi đối diện với một vấn đề nào đó, con người không có sự lựa chọn, cái gọi là lựa chọn cũng chỉ là cho bạn một cơ hội để tự giương cờ đầu hàng mà thôi.

Đây là lần cuối cùng tôi hạ mình.

Có lẽ do quá vội vàng nên Tùy Hoài không nhận ra nhưng tôi hiểu.

Bởi vì, tôi là người bị bỏ lại.

“Không sao, tôi sẽ giải quyết."

Nghe xong, giống như cảm thấy rất yên tâm, anh ta chạy vội về phía thang máy.

Thậm chí đến giây phút cuối cùng khi cánh cửa thang máy đóng lại, anh ta cũng chỉ cúi đầu nhìn điện thoại mà không hề nhìn tôi.

Tôi đứng yên tại chỗ hít một hơi thật sâu, xách váy định đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi một lát thì ngay sau đó điện thoại của tôi bỗng rung lên.

Tôi mở WeChat, là voice chat bố mẹ gửi đến, dài hơn ba mươi giây.

Tôi ấn nghe, giọng nói vui vẻ của mẹ vọng tới: “Con à, bố mẹ đến cửa khách sạn rồi đây... này, cửa vào ở kia... Ông thấy con gái của chúng ta có tiền đồ không, làm việc ở một thành phố lớn như thế này, hơn nữa còn tìm được một người bạn trai hiếu thuận nữa."

Trong voice chat còn có cả tiếng của bố, tôi thấy ông cũng đang rất vui.

Nghe xong, tôi không kìm nổi mà ngồi bệt xuống đất.

Tôi ôm mặt, nước mắt nóng bỏng rơi vào lòng bàn tay. Tôi thật sự không biết phải đối diện thế nào với bố mẹ đã lặn lội đường xa đến đây, trong tình trạng nhếch nhác như thế này.

Không biết đã khóc bao lâu, tôi lau sạch nước mắt, chống người định đứng dậy nhưng lại lảo đảo suýt chút nữa ngã dúi dụi xuống đất.