Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, một cơn gió lạnh thổi tới.
Đầu óc Lục U tỉnh táo trong một giây.
Cô vừa làm gì với Tưởng Đạc vậy!!!
A a a a!!!
Không biết đó có phải là nụ hôn đầu tiên của Tưởng Đạc hay không, nhưng nhất định là lần đầu tiên của cô rồi.
Điên mất thôi.
Dường như sợ cô đổi ý, Tưởng Đạc nhấn mạnh ngữ khí dặn dò: “Ai không tới, người-đó-là-chó.”
“Em… Em đi mua mấy bịch băng vệ sinh.”
Nói rồi, Lục U lảo đảo bước lại vào trong cửa hàng.
Cảm giác giống như… Phải làm chó.
Tưởng Đạc vỗ bả vai Lục Ninh, nói thấm thía: “Đừng chọc giận chị em, cô ấy tới kỳ sinh lý, mẫn cảm.”
Lục Ninh: ….
Cho nên là ai chọc hả!
“9 giờ sáng ngày mai, anh thật sự tới Cục Dân Chính với chị ấy sao?”
“Dù sao anh cũng không muốn làm chó.”
Tưởng Đạc nói rồi cũng đi theo vào cửa hàng tiện lợi, đi tới giá hàng đựng đồ dùng vệ sinh.
Lục U thấy anh đi tới, giấu sự hoảng loạn và hối hận dưới đáy mắt, ra vẻ bình tĩnh mà chọn lựa sản phẩm.
Tưởng Đạc thuận tay cầm một bịch dung dịch băng vệ sinh lên: “Cái này tốt.”
“Sao anh biết!”
Tưởng Đạc bình tĩnh giải thích: “Anh điều tra vụ án, cần có sự hiểu biết sâu rộng, những kiến thức này không giới hạn trong cuộc sống thường trực, như mức hàng hóa, đồ trang điểm của phụ nữ, đồ dùng tránh thai…”
Hai mắt Lục U trợn trắng, vẫn giận dỗi vì lời ban nãy của Tưởng Đạc: “Cũng không có đàn ông trả tiền cho em, em không dùng nổi thứ đắt tiền này.”
“Bây giờ có rồi.”
Anh nói xong, cầm lấy mấy bịch dung dịch băng vệ sinh đi tới quầy thu ngân.
Vốn Lục U chỉ nói dỗi thôi, không ngờ anh làm thật, nhanh chóng đuổi theo, lấy di động ra tự mình trả tiền.
Nhưng tóc độ quét mã của Tưởng Đạc rất mạnh, ting một tiếng, đã trả tiền xong.
Em gái thu ngân đưa túi cho Lục U.
Tưởng Đạc thuận tay nhận lấy, giúp cô xách túi, vài lần Lục U muốn cướp về những vẫn không làm được.
Cầu vồng đã biến mất bên cạnh ngã tư đường, Tưởng Đạc xách theo băng vệ sinh đi phía trước, hai chị em Lục U và Lục Ninh đi phía sau.
Bóng dáng anh cao lớn thẳng tắp, bả vai rộng, khiến người ta có cảm giác an toàn.
Lục Ninh thấp giọng thì thầm bên tai Lục U: “Hay là em đi về trước, hai người tâm sự chuyện ai làm chó trước đi.”
Lục U nhéo ống tay áo Lục Ninh, dùng ánh mắt uy hϊếp cậu: “Dám đi thì em nhất định phải chết.”
“Aizz…..”
Ba người trầm mặc không nói gì đi tới đầu ngõ hẻm, rốt cuộc Tưởng Đạc cũng đưa túi băng vệ sinh cho Lục U.
“Cảm ơn nhé.”
“Khách sáo rồi.”
“Cũng muộn rồi, không mời anh vào nhà ngồi nữa. Trong nhà hơi bừa bộn, lần sau sẽ mời anh ăn lẩu.”
Lục U muốn dùng những lời nói khách sáo giữa bạn bè để xóa đi chuyện tới Cục Dân Chính vừa rồi.
Dưới đèn đường, con ngươi thâm thúy của Tưởng Đạc dương cao, đen nhánh.
Anh đã nhận ra ý đồ của cô, bàn tay dưới ống tay áo khẽ run rẩy.
Có chút lo được lo mất, sợ lời ước hẹn vừa rồi giống như chuyện hứa hôn khi còn bé, cứ thế bị hủy bỏ.
Anh mím môi, lạnh lùng nói: “Lục U, sợ sao?”
“Này… Có gì mà sợ chứ?”
Lục U vịt chết mỏ vẫn còn cứng, thuận tay kéo đứa trẻ đang định lặng lẽ rút lui về, coi như đó là vũ khí chặn giữa hai người.
“Không sợ? Em ngay cả nói chuyện riêng với anh cũng không dám.”
“Em dám.”
“Vậy ném tiểu quỷ này đi, anh và em nói chuyện riêng với nhau một lát, như khi còn nhỏ vậy.”
Lục U gắt gao nắm chặt góc áo Lục Ninh, tỏ vẻ mạnh mẽ nói: “Em ấy không muốn đi, em ấy rất quan tâm chuyện người lớn.”
“….”
Lục Ninh vô cùng xấu hổ. Lần đầu tiên trong cuộc đời hận tay chân mình quá dài, vào lúc then chốt không biết trốn đi đâu.
“Em chỉ là học sinh cấp ba thôi, vẫn nên… Về làm bài tập đây!!!”
Rốt cuộc Lục Ninh cũng thoát khỏi xiềng xích của Lục U, chạy trốn trở về phòng.
Ánh trăng mát lạnh vắng lặng chiếu xung quanh ngõ, phảng phất như đang phủ lên thế giới khung cảnh trong mơ.
Khuôn mặt Lục U ửng hồng, túm sườn váy mình, không cam lòng lặp lại: “Ai sợ anh.”
“Vậy thì đúng rồi, sao phải sợ.”