Lục U còn nhớ, chị Tưởng Tư Địch đã nhờ cô bảo vệ Tưởng Đạc.
Một thời gian dài, mãi cô vẫn không hiểu, cô có năng lực gì để bảo vệ Tưởng Đạc chứ?
Cô ngốc nghếch, cũng không biết đánh nhau, còn rất thích khóc, đa số thời gian đều là Tưởng Đạc bảo vệ cô.
Sau này Tưởng Đạc ngày càng trở nên tệ hại, đôi khi cô thấy anh còn cảm thấy sợ, hai người càng lúc càng xa nhau.
Cho đến khi lên đại học, cô có bạn trai, Tưởng Đạc thì đi luôn.
Ngay cả một câu… Cũng không để lại cho cô.
Đây là điều cô luôn canh cánh trong lòng.
Lục U thoát ra khỏi hồi ức, hỏi Thẩm Tư Tư: “Chuyện ngày hôm nay có ảnh hưởng tới công việc của cậu không?”
“Không đâu, thật ra cổ động lớn nhất của Tạp chí Mạc Toa vẫn là phu nhân chủ tịch, tên đầu heo Đàm Hạc kia dựa vào vợ mà còn không an phận, làm loạn với trợ lý trong văn phòng, có lẽ ngày mai sẽ phải thu dọn hành lý khăn gói ra đi thôi.”
“Giới hào môn thật lọan.”
“Chiều nay La Yên Ngữ đã trình đơn từ chức lên rồi, nghe nói Tưởng Đạc còn chỉ ra chỗ bọn họ làʍ ŧìиɦ, anh ta cũng thật tàn nhẫn.”
Gương mặt Lục U hơi phiếm hồng, không dám tiếp tục nói nữa.
Thẩm Tư Tư nhìn cô, cười nói:
“Ôi trời, cậu xấu hổ cái gì chứ.”
“Không có.”
“Mặt đều đỏ lên rồi.” Thẩm Tư Tư chớp đôi mắt, bỗng nhiên đứng dậy từ trên giường: “Đệch, không lẽ cậu vẫn còn là… ???”
Lục U nhếch miệng với cô ấy.
“Điều này lạ lắm sao?”
“Mẹ nó, cậu đúng là công chúa nhỏ mà, quá thuần khiết! Có phải Hứa Trầm Châu không được không?”
Thẩm Tư Tư giống như chú chó bò đến trước mặt cô, vẻ mặt nhiều chuyện: “Nói đi, nói đi nói đi, là anh ta không được, hay là cậu vẫn luôn nghĩ tới thanh mai trúc mã của cậu…?”
Gương mặt Lục U hoàn toàn đỏ ửng: “Liên quan gì đến Tưởng Đạc! Đừng nói lung tung.”
“Nè, thanh mai trúc mã với cậu có không ít người là nam đâu, tớ có nói là Tưởng Đạc sao? Trong lòng cậu có quỷ.”
“Không có!”
Lúc này, cửa phòng có người gõ: “Chị.”
Lục U quay đầu nhìn lại, là em trai Lục Ninh đang học lớp 12 của cô đã về.
Lục Ninh cao 1m87, đứng ở cửa, đỉnh đầu có thể chạm đến khung cửa, ánh mắt dịu dàng dính lấy chị gái, xinh đẹp giống như bảo bối nhân gian.
Lục Ninh bất mãn nhìn Thẩm Tư Tư: “Thẩm Tư Tư, chị đừng dạy hư chị của tôi.”
Thẩm Tư Tư kinh ngạc nhìn Lục Ninh: “Má ơi! Lục Tiểu Ninh sao lại đẹp trai như vậy! Lúc chị gặp em, em vẫn còn là một đứa nhóc mập mà!”
Cô ấy nói rồi dẫm lên dép lê đi tới trước mặt cậu, nhón chân đo chiều cao: “Thằng bé này, em ăn gì lớn lên vậy! Còn gầy đi nhiều nữa, hoàn toàn biến thành tiểu thịt tươi rồi! Có hứng thú là người mẫu không, chị đưa em vào giới thời trang làm việc.”
Lục Ninh lúng túng đẩy cô ấy ra, nói: “Chị phiền thật đấy.”
“Sao lại nói chuyện với người lớn thế hả.”
Lục Ninh ngồi xuống bên cạnh Lục U, dựa vào người cô.
Dù đã biến thành người lớn, nhưng cậu vẫn giống như khi còn nhỏ, thích thân cận cô, cũng rất dính lấy cô.
“Chị, chị đừng chơi với cô gái này, chị ta dạy hư chị đấy.”
Lục U ôm bả vai cậu: “Không lễ phép, đây cũng chị, gọi là chị Thẩm.”
Lục Ninh cố chấp gọi cô ấy: “Thẩm Tư Tư.”
“Thôi thôi, đứa trẻ này… Từ nhỏ đã bất hòa với tớ rồi, cứ như tớ từng nhảy nhót trên phần mộ nhà nó vậy.”
Lục U duỗi tay đánh cô ấy: “Cậu cũng muốn mắng luôn cả tớ đúng không.”
“Được rồi, buổi tối tớ còn phải tăng ca, đi trước đây.”
Lục U sai khiến Lục Ninh: “Đi tiễn khách đi.”
“Không đi.” Lục Ninh vẫn bám dính lấy Lục U: “Chị ta không phải là khách.”
Lục U đưa Thẩm Tư Tư ra sân, lại cảm ơn cô ấy một lần nữa, hơn nữa còn muốn đưa tiền chỉ thêu cho cô ấy.
Thẩm Tư Tư đè tay cô xuống, nói với cô: “Hai chúng ta còn xa lạ sao. Hồi đại học, gia đình tớ bị ép trả nợ, cậu cũng giúp tớ rất nhiều mà không nhận tiền mà. Bây giờ chị đây không có bản lĩnh, không trả được ơn lớn của cậu, nhưng mấy việc nhỏ này thì cậu đừng dùng tiền sỉ nhục tình chị em plastic của chúng ta.”
Lục U cười nói: “Được thôi, chị em plastic, lần sau mời cậu ăn cơm.”
“Ok, dẫn theo em trai cậu đi, tớ thích thằng bé này lắm.”
“Cậu đừng trêu chọc nó.”
Mỗi lần Thẩm Tư Tư chọn giận tiểu hòa thượng Lục Ninh đến mặt đỏ bừng đều rất vui vẻ.
“Đúng rồi.” Thẩm Tư Tư bỗng nhiên lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt Lục U: “Tuesday của Hứa Trầm Châu, Lâm Vãn Vãn, lần này triển lãm thời trang của Mạc Toa chúng tớ, cô ta cũng chịu đồng ý tham gia.”
“Ừ?”
Lục U cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện của Lâm Vãn Vãn, nhưng nếu Thẩm Tư Tư nói thì cô vẫn kiên nhẫn nghe.
“Bộ đồ cô ta định đi catwalk tớ thấy rất quen, hình như là đồ án tốt nghiệp của cậu! Mà cũng không chắc lắm, bởi vì tớ chỉ liếc mắt qua thôi, không nhìn kỹ, cũng không nhớ rõ.”
Lục U kinh ngạc hỏi: “Có ảnh chụp không?”
“Lúc về tớ sẽ chụp ảnh cho cậu xem.”
Đáy lòng Thẩm Tư Tư căm phẫn nói: “Bộ đồ đó là bên tập đoàn Vãn Chu của Hứa Trầm Chu giúp đỡ làm, nếu đúng là sử dụng bản vẽ của cậu thì tên Hứa Trầm Chu đó quá không biết nhục rồi!”
« Chương Trước