Chương 19-3: (Cao H, Bɖʂʍ, Cưỡиɠ ɧϊếp): Gậy ông đập lưng ông, tiện nữ bị hãʍ Ꮒϊếp kêu la thảm thiết

Chật vật một lúc lâu sau Cao Thần mới tìm được bãi đỗ xe vắng, anh vội vàng chạy tới bữa tiệc sợ cô phải đợi mình lâu.

Trong đám đông cô như một viên ngọc tỏa sáng rực rỡ. Người phụ nữ mặc váy xanh lam khéo léo tôn lên dáng người thon thả, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng nõn, đứng dưới ánh đèn lung linh thanh khiết này lại là người thuộc về anh. Cảm giác thỏa mãn lan tràn khắp mọi tế bào trong cơ thể mình, cuốn lấy cả trái tim anh.

Vốn dĩ từ trước tới nay Cảnh Nghi đã đẹp lắm rồi, cô là nữ thần mà mọi thiếu niên đều ao ước có trong đời mình. Nhưng bước qua tuổi 18 cô như một lần lột xác, bây giờ càng trở nên khoe tài khoe sắc nơi nơi trên thảm đỏ. Hiện giờ dường như mọi người đều trở thành phông nền, mà người phụ nữ mặc váy xanh lam lại tựa như nữ thần bước ra từ tranh vẽ phương Tây, vừa tao nhã vừa gợi cảm. Màu xanh nước biển làm vẻ đẹp thuần khiết của người phụ nữ phương Đông thêm phần dịu dàng, đôi gò má kiều diễm trắng nõn giống như báu vật trân quý nhất trần đời.

Phụ nữ đẹp ở cốt cách mà không phải vẻ ngoài, hiếm khi có người nào vừa có bề ngoài xinh đẹp, lại có phong cách tâm hồn đẹp đẽ, không chỗ nào có thể soi mói như cô.

Nhưng Cao Thần biết người phụ nữ này từng chảy nước ướt đẫm mặt anh, rêи ɾỉ nũng nịu dưới lưỡi anh, một mặt mà không ai có thể nhìn thấy ở cô được.

Hôm nay cô là chủ nhân của bữa tiệc, mọi ánh mắt đều đổ đồn về phía cô, không ít bạn nam đều không nhịn được mà giơ ống kính về phía cô chụp lia lịa.

Cảnh Nghi cất bước, không để ý đến xung quanh, mặc cho ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình. Cô vẫn khách sáo mỉm cười với những người xung quanh một cách đoan trang và thoải mái. Cô nhấc váy dài dưới chân tiến về phía anh. Trong khoảnh khắc đó tim anh đập mạnh liên hồi, cảm giác được mọi người ghen tị trầm trồ vì có một người bạn gái xuất sắc như vậy khiến anh tự hào biết bao.

- Cao Thần, anh tới muộn vậy, mau cùng em đi tìm Dĩ Hứa đi, em không thấy cậu ấy đâu nữa.

Nói rồi Cảnh Nghi ôm chặt lấy cánh tay Cao Thần, hai bầu ngực của cô bị ép đến méo mó dựa sát vào tay anh. Những xúc cảm non mềm lập tức truyền đến làm cho tay anh cũng trở nên run rẩy.

Cao Thần nghe theo lời Cảnh Nghi dắt cô đi khắp khách sạn tìm Dĩ Hứa. Cô cố tình kéo anh đi vòng vòng nhằm kéo dài thêm thời gian. Những người đàn ông mà cô ta tìm đều bị bỏ thuốc đến thần trí mơ hồ, thời gian càng lâu thì bạn thân cô không biết sẽ thê thảm đến mức nào.

Tại tầng mười khách sạn, cho đến căn phòng trong cùng, trước mặt cánh cửa bị khóa trái từ bên ngoài, Cao Thần vừa đến gần đã nghe rõ tiếng phụ nữ vừa phóng đãng lại vừa đau đớn truyền ra.

Cao Thần bỗng dừng lại một thoáng, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt.

Âm thanh này đối với anh cực kì quen thuộc. Chẳng phải của Dĩ Hứa hay sao. Bình thường cô ta và anh làʍ t̠ìиɦ vô cùng cuồng loạn, anh không thể nghe nhầm được.

- Cao Thần, người ta đang…. Chúng ta không nên đứng đây nghe nha. Đi thôi anh

Cảnh Nghi ngượng ngừng, hai má đỏ lên, nếu cứ thế mà xông vào chắc chắn sẽ gây sự nghi ngờ, cô phải giả vờ thêm một chút.

- Ừm… đi thôi….

Ngập ngừng một chút anh cũng quyết định đi tìm tiếp cùng cô, anh sợ trong căn phòng này có điều mình không nên nhìn. Tuy anh sẽ tìm cách chấm dứt mối liên hệ này với Dĩ Hứa nhưng thật lòng anh không mong muốn người phụ nữ da^ʍ dãng trong căn phòng này là cô ta.

- Nhưng Cao Thần anh có thấy giọng nói này giống Dĩ Hứa không. Không thể nào chứ. Cậu ấy sao có thể thế được. Chắc em nhầm lẫn rồi.

Nói xong cô cũng tự phủ định chính câu nói của mình. Nhưng điều đó càng làm thổi bùng lên sự nghi ngờ vốn có trong lòng của Cao Thần. Đúng cậu không thể nào phủ nhận được, giọng này cực kì giống Dĩ Hứa. Ngay đến cả Cảnh Nghi cũng nhận ra cơ mà, huống hồ gì một người từng thân mật nhất với cô ta như anh