Chương 56

Nước ở vùng ngắm san hô Kỳ Co này rất nông, chỉ khoảng 1-2 mét, không biết bơi vẫn xuống ngắm được. Bên công ty sẽ cung cấp bè hơi, kính lặn và phao cho các du khách, chỉ cần bọn họ không rời khỏi khu vực cho phép sẽ không có vấn đề gì. Có 3 bãi san hô như vậy là Bãi Dứa, Hòn Khô và Hòn sẹo.

Mặt nước mát lạnh là vòng bảo hộ tự nhiên của san hô. Thẩm Quyền cùng cậu và 3 học sinh khác lặn xuống biển làm quen với nhiệt độ lạnh lẽo của biển trước. Sau khi đã quen hơn, 3 học sinh kia mới tách khỏi nhóm họ, di chuyển tới vùng nước cách đó không xa.

"Chụp một tấm nhé."

"Ngày nào anh cũng nhìn thấy em, anh nên để dành để chụp san hô thì tốt hơn."

"Không được." Thẩm Quyền vẩu môi, giọng điệu như thể đang làm nũng: "em đã ngủ trên giường anh, sử dụng bếp nhà anh, tắm trong phòng anh, tất cả những gì thuộc về anh đều có bóng dáng em, chỉ có cái máy ảnh mới mua này là chưa có thôi."

Anh học đâu ra cái kiểu nói chuyện sến rện đó vậy?

Mặt Tạ Hưng đỏ ửng lên, trốn dưới mặt nước, Thẩm Quyền thấy vậy cũng hít một hơi thật sâu, lặn xuống theo cậu.

Dưới lớp vỏ bọc tươi mặt ấy, rặng san hô như những chiếc vương miện lộng lẫy đủ màu sắc xếp san sát nhau. Người bảo vệ cho kì tích ấy là những chú cá với sọc xanh trắng đủ màu, con cam con đỏ bơi quanh. Thẩm Quyền xua tay hùa mấy con cá sặc sỡ, đưa máy ảnh lên trước mặt.

Cảm thấy có người vừa vỗ vai mình, Tạ Hưng ngoảnh đầu lại.

Tách!

Cậu ngạc nhiên nhìn người kia, ngay sau đó, hai người họ đồng loạt ngoi lên mặt biển.

"Lần sau tôi phải cho thêm bình ô xi vào danh sách vậy dụng cần thiết khi đi du lịch mới được."

Anh nghĩ cái bình ô xi của anh có qua được cửa sân bay không?

Tạ Hưng nghĩ thầm, một lúc sau mới nhớ ra vấn đề chính, vươn tay ôm ngang vai hắn:

"Anh chụp được cái gì rồi? Đưa em xem."

Khoé mắt Thẩm Quyền cong lên thành hình lưỡi liềm, đưa máy ảnh cho cậu xem.

"Chụp được chàng tiên cá đẹp trai nhất hành tinh."

"Đừng tranh thủ tán tỉnh em nữa."

Mặt Tạ Hưng nóng bừng lên. Cậu không thể công nhận Thẩm Quyền chụp ảnh rất đẹp, nhất là khi đàn cá đủ màu sắc ấy còn chưa tản đi hết và cậu đứng giữa san hô lộng lẫy cùng những người canh gác tí hon như một vị vương tử. Mái tóc đen nhánh nổi bồng bềnh giữa làn nước lạnh buốt và làn da trắng được biển khơi bảo vệ.

Tạ Hưng mím môi, nói với hắn:

"Lần này để em chụp cho anh."

"Được."

Thẩm Quyền vui vẻ, hắn hít một hơi thật sâu, lại lặn xuống biển khơi. Đàn cá vừa tản đi đã vội vây quanh rặng san hô rực rỡ, Tạ Hưng phất tay dạt chúng ra.

Có 2 loại người chụp ảnh xấu, một là những người phụ trách chụp ảnh căn cước công dân, hai là trai thẳng chụp cho bạn gái. Để đánh giá về trình độ của Tạ Hưng thì cậu chụp còn xấu hơn hai loại trên, không tấm nào không bị nhoè. Tấm đẹp nhất thì lại bị một con cá chắn ngang trước mặt hắn, chỉ lộ mỗi cơ thể phía dưới.

Tạ Hưng gục đầu vào lòng bàn tay.

Đúng là thảm không nỡ nhìn!

Hai người họ đã ngoi lên mặt nước, Thẩm Quyền kiểm tra mấy tấm ảnh cậu vừa chụp, không nhịn được bật cười.

"Anh đừng cười..."

"Anh cười vì em dễ thương mà, mấy tấm này phải in ra, đóng khung treo lên tường!"

"Có gì đẹp đâu chứ."

Thẩm Quyền mỉm cười, lọn tóc đen nhánh ôm lấy khuôn mặt ướt sũng:

"Nhưng bóng hình em đã in dấu trên chiếc máy ảnh và cả bức em chụp rồi."

Không biết dạo này Thẩm Quyền có đi đọc ngôn tình hay chơi game otome không mà mỗi lần hắn thở ra câu nào, da gà da vịt của cậu thi nhau nổi lên. Vành tai Tạ Hưng thoáng đỏ ửng, lại lặn xuống mặt biển.

"Không cho lặn nữa, lặn nữa là anh sẽ cù em."

Hai người họ lại bơi cùng nhau một hồi, tận tới khi nghe thấy tiếng gọi, Thẩm Quyền mới bơi cùng cậu lên bờ. 3 đứa nhóc kia cũng đã tham quan xong xuôi, còn tiện tay bẻ một khóm san hô đem lên bờ. Tuy ở đây họ không cấm du khách bẻ san hô đem về nhưng suy cho cùng mang thứ kia về cũng chẳng có ích gì, để lâu còn phát ra mùi tanh nồng gay mũi, chuyện bẻ san hô này không được khuyến khích.

"Ở dưới biển trông đen mà bây giờ nhìn xấu quá vậy."

Thẩm Quyền nhận khăn tắm từ tay cậu, cười cười nhìn đám học sinh:

"Nếu bây giờ em bị kéo xuống môi trường sâu cả nghìn mét dưới đáy biển, em sẽ bị ép tới bẹp dí và trở nên dị dạng. San hô cũng như vậy, nó chỉ đẹp khi nó ở trong môi trường thích hợp."

Rặng san hô màu đỏ lộng lẫy như lửa thiêu dưới đại dương kia giờ trông như một khối đất xấu xí lỗ chỗ, toả ra mùi tanh tưởi khó chịu.

Dường như cậu năm sinh kia cũng cảm thấy áy náy, gãi gãi đầu.

"Vậy em phải làm gì bây giờ?"

"Khi về nhà thì bọc nó lại rồi đem vứt đi, để lâu sẽ có mùi. Lần sau em đừng làm vậy nữa là được."

"Vâng ạ."

Cách nói chuyện của Thẩm Quyền là điểm Tạ Hưng thích nhất, hơn cả khuôn mặt và những câu bông đùa của hắn. Hắn có cách giải quyết học sinh không giống ai, biết lựa lời sao cho người khác nghe đều có thiện cảm mà không nói mãi lời khách sáo như cậu vẫn thường giao tiếp. Đó là điều Tạ Hưng không làm được, bởi vậy cậu rất ngưỡng mộ Thẩm Quyền.

Thấy người kia bỗng nhìn mình chăm chú, Thẩm Quyền bật cười, nhỏ giọng hỏi:

"Tôi biết tôi đẹp mà, cậu đang muốn lau bộ tóc mềm mại như lông cừu và khuôn mặt được tạc tượng của tôi đúng không?"

Không, đây vẫn là một tên tự luyến khiến người ta muốn cười vào mặt.

Nhưng đúng là cậu muốn lấy tóc cho người kia thật...

Tạ Hưng ho khan lấy lệ, quay mặt đi.

"Lát nữa thi bơi không?"

"Có chứ."

"Đừng mừng sớm như vậy, cậu sẽ khóc khi thi với người suýt đạt giải nhất cấp tỉnh nếu không phải bỗng dưng buồn đi vệ sinh."

Con mẹ anh có nhất thiết phải khoe ra không?

Ít nhất bơi và chạy bộ là hai môn thể thao duy nhất Tạ Hưng thích chơi, tuy sức khỏe cậu yếu nhưng dồn sức lực vào 1 lượt bơi thì cậu vẫn thi được. Đợi 5 người họ trèo lên ca-nô xong xuôi, chiếc thuyền mới vòng lại đường cũ, đưa họ trở về đất liền.

Xa xa, 5 chiếc ca-nô khác cũng đang trên đường tiến tới bờ biển, chỉ cách họ ước chừng vài trăm mét.

"Cậu để khăn tắm ở đâu?"

"Trên tầng 2, ghế thứ 4 từ trên xuống hàng thứ 3 từ trong cùng." Tạ Hưng nói tiếp: "Nếu có đi bơi thì anh không cần phải lên lấy đâu, em lấy giúp anh."

"Tôi còn phải về cất máy ảnh nữa, không phiền..."

"Hoá ra là mày à?"

Lực chú ý của Thẩm Quyền rời sang đám học sinh đứng cách đó không xa. Ca-nô vừa cập bến, học sinh trên thuyền cũng đã di chuyển xuống hết, nhường chỗ cho 3 lớp tiếp theo. Nhìn đồng phục còn mới toanh chắc hẳn là lớp đi lượt 2. Một đám con trai toàn mét 7, mét 8 vây quanh một đứa con gái, chỉ chỉ chỏ chỏ.

"Muốn gì?"

"Mày sinh ra ở sân bay đúng không? Chắc trước khi sinh bố mẹ mày không đi khám thai nên mới đẻ ra đứa màn hình phẳng như mày."

Phan Minh Khuê vừa xuống lặn nên không mặc đồng phục bên ngoài mà chỉ mặt mỗi đồ bơi vì sợ ướt. Nó nhìn nhìn cái đám không biết từ đâu chui ra phía trước, há miệng thở ra một hơi.

Châu Đăng Khoa cũng không phải tạo vật thần thánh gì mà sao lắm thằng đi theo nâng mông nó lên vậy?

"Này, không nghe à?"

"Còn mày thì sao." Phan Minh Khuê cười trào phúng: "Sao mày lại giấu tăm trong quần thế? À không, đó là của quý của mày."

Thẩm Quyền: "..."

"Mày..."

"Tôi nghe thấy rồi đấy. Các cô các cậu bình phẩm về cơ thể bạn khác rồi nghĩ mình tài giỏi lắm à?"

Nghe thấy giọng hắn, đám học sinh lập tức ngậm miệng, quay người sang chào hắn rối rít. Bọn nó vẫn còn là học sinh, có ăn nói bậy bạ gì cũng phải nhìn mặt giáo viên. Phan Minh Khuê cũng hơi cúi người xuống chào hắn, khuôn mặt lại trở về trạng thái hờ hững như thường ngày. Đây cũng không phải lần đầu hắn nghe thấy các học sinh trong trường quấy rối bằng lời nói, nhất là ngày đầu tuần nữ sinh phải mặc áo dài trắng mà phản ứng đầu tiên khi hắn mới bước vào trường và nghe thấy bọn nhóc đàm tiếu về cơ thể người khác chính là cảm thấy tởm.

"Tôi sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm của các anh, viết kiểm điểm, hạ bậc hạnh kiểm tháng này, báo với cha mẹ học sinh, tái phạm lần hai sẽ báo với nhà trường ghi vào hồ sơ."

Khuôn mặt chúng thoáng cái tái hẳn đi. Hầu hết bọn chúng đều cảm thấy Thẩm Quyền đang làm quá lên, chỉ nói vài ba cây bóng gió cũng bị mời phụ huynh thì chẳng khác nào áp đặt, hơn nữa tuy hắn doạ như vậy nhưng chắc gì hắn đã có khả năng?

Thực tế là Thẩm Quyền thật sự có khả năng. Trong trường học không phân biệt giáo viên dạy môn gì, như thế nào, chỉ cần là giáo viên, chức vụ và vai vế đều ngang nhau, hoàn toàn có thể bảo đồng nghiệp hạ hạnh kiểm xuống nếu có lí do chính đáng. Hiệu trưởng và hiệu phó là các cấp quản lí toàn bộ nhà trường, về căn bản là các giáo viên thông thường chỉ khác họ ở chỗ không quản lí toàn bộ, quyền hành đối với các lớp là ngang nhau. Đó cũng là một điểm hắn thích ở ngôi trường này.

"Dù có ở trong trường hay bên ngoài bức tường vàng ấy thì bất cứ câu nói nào bình phẩm về cơ thể người khác đều không được chấp nhận."

Lời nói chẳng mất tiền mua nhưng từng lời thốt ra lại đáng giá ngàn vàng. Từng câu từng chữ đều có thể thay đổi cả cuộc đời người khác, khiến họ ngày càng trách nhiệm, cởi mở hơn hoặc là khiến họ lún sâu xuống trong cảm giác tự ti.

Lời nói của giáo viên có sức nặng, hắn muốn sức nặng ấy có thể đè cách ăn nói vô duyên kia xuống.

"Còn nó thì sao ạ? Nó cũng trêu bọn em."

"Học sinh của lớp tôi tôi sẽ báo với cha mẹ học sinh sau, các anh về lớp của mình đi."

Nhóm nam sinh quay sang nhìn nó mấy cái, hậm hực rời đi. Chắc giờ này Tạ Hưng đã lên lấy khăn tắm giúp hắn rồi, Thẩm Quyền nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng mới để ý tới Phan Mình Khuê vẫn đang đứng nhìn hắn, khuôn mặt không để lộ vẻ bối rối hay ngượng ngùng.

"Lần sau em không cần phải làm thế. Em có thể nói với bất cứ giáo viên nào, ngay cả nói với chị Như Ý cũng không sao, giáo viên sẽ giải quyết nó cho em."

"Không phải giáo viên nào cũng như thế đâu thầy."

Thẩm Quyền bật cười:

"Vậy cứ coi như thầy và thầy chủ nhiệm của các em thuộc phần trăm còn lại sẽ để tâm tới việc học sinh của mình bị body shaming."