Sau khi ngủ một giấc dậy, Thời Ngọc Diệp thấy chiếc gối mình nằm ướt đẫm nước mắt tự lúc nào.
Nỗi lòng vẫn chưa phai, những gì trong giấc mơ dường như vẫn còn mới giống như tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua. Cô quay đầu nhìn vào khung ảnh đặt bên cạnh giường chăm chú đến mức xuất thần. Đó là bức chân dung gia đình chụp trong một chuyển du lịch cùng lũ trẻ.
Sau khi tắm rửa xong, cô ngồi vào bàn ăn dùng bữa, các con trai đã dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, chỉ chờ mẹ mình đi ra.
“Chào buổi sáng mẹ yêu, đêm qua mẹ ngủ có ngon không?”
“Không tốt lắm”
Thời Đằng Kỳ đang đeo tạp đê, mang sữa cho cô, thuận miệng hỏi: “Tại sao mẹ lại ngủ không ngon?”
Thời Ngọc Diệp không trả lời ngay lập tức, mà thay vào đó cô cẩn thận xem xét biểu cảm khuôn mặt của sáu người con trai của mình.
“Mẹ ơi? Mẹ bị sao vậy?”
“Đừng nói nữa, mẹ muốn xác nhận đêm qua mẹ mơ thấy ai”
“Giấc mơ của mẹ là gì vậy ạ?”
“Hôm qua mẹ đã mơ thấy một trong số các con đã yêu sớm.” Thời Ngọc Diệp nắm chặt tay lại, gắn giọng: “Các con trai ngoan, là ai trong số mấy đứa đang giấu mẹ lén lút yêu sớm hả?”
Sáu người bạn nhỏ nhìn nhau với biểu cảm kỳ lạ.
Thời Ngọc Diệp vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc liền tiếp tục giáo huấn các con của mình: “Mẹ nói cho các con biết, khi còn chưa trưởng thành thì không được yêu sớm, nhất định phải coi việc học là ưu tiên hàng đầu”
Những đứa trẻ liên gật đầu tỏ ý hợp tác, chỉ thiếu mỗi việc dán lên mặt chúng hai chữ “ngoan ngoãn” mà thôi.
“À! mẹ đoán là do ngày ngày nghĩ đến, đêm đến nằm mơ thôi. Mẹ lo lắng sợ các con yêu sớm nên gặp ác mộng.”
Thời Tử Long nhìn cô với một biểu hiện phức tạp, nói: ‘Mẹ, mẹ có thể chia sẻ với bọn con những gì mẹ đã mơ thấy không?”
Thời Ngọc Diệp suy nghĩ một hôi cũng không nghĩ là có vấn đề gì nên miêu tả lại từng cái một, nhưng lại bỏ qua giấc mơ thứ hai, thứ khiến cô cảm thấy đau lòng khi nhớ lại. Sau khi cô nói xong, vẻ mặt của những người con trai vốn đĩ có chút kỳ quái lại dân dần càng trở nên méo mó hơn. Cô định hỏi mấy đứa trẻ xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã thấy các con trai của mình phá lên cười.
“Phụt, ha ha ha ha…
“Thì ra là mẹ yêu sớm!”
“Một điển hình cho việc tiêu chuẩn kép, ha ha hai”
Thời Ngọc Diệp bối rối: “Các đang nói gì vậy?
Tại sao mẹ đến một chữ cũng nghe không hiểu vậy?
Các cậu con trai cười một lúc rồi mới ngưng lại. Sau khi bình tĩnh, Thời Tử Long ho nhẹ một tiếng và giải thích: “Thực ra, loại thuốc mà mẹ uống đêm qua có thể giúp khôi phục lại những ký ức trong quá khứ.”
“Bé Lớn, không phải con nói đó là thuốc trị đau đầu sao?”
“Đây không phải là một cơn đau đầu bình thường mà là do mất trí nhớ nên dây thần kinh bị chèn ép tạo nên cơn đau.”
Thời Ngọc Diệp cảm thấy một chút bí ẩn, liền dừng lại ngẫm, sau đó nói: “Vậy con có chắc rằng những gì mẹ mơ thấy đêm qua là ký ức cá nhân của riêng mẹ không?”
Thời Tử Long vuốt cằm, gật đầu nói: “Nếu như con không đoán lầm thì chắc là phải ạ”
Nghe vậy Thời Ngọc Diệp liên im lặng. Nếu vậy thì lúc đó cô thật sự đã kết hôn với Phong Thần Nam, và cuộc hôn nhân đó có vẻ không hạnh phúc.
“Mẹ, mẹ vẫn chưa ăn sáng sao? Mẹ mà còn không ăn là sẽ đi làm muộn đó!”
“Ồ được rồi, mẹ sẽ ăn ngay đây!”
Mặc dù các con trai của cô đã cho phép cô đi làm ngày hôm nay nhưng chúng vẫn không quên đảm bảo rằng sự an toàn cá nhân của cô không bị đe dọa.
Thời Ngọc Diệp xuống cầu thang và chuẩn bị đi bộ đến ga tàu điện ngầm thì nhìn thấy chiếc xe Lincoln dài màu bạc đang đậu bên dưới căn hộ.
“Oa, thành phố Hải Phòng của chúng ta có thêm chiếc xe này từ khi nào vậy? Nó quá khủng bố rồi!”
“Tôi quen xem BMW, Mercedes-Benz, thường xuyên có xe thể thao ra vào khu biệt thự Hải Lâm, bỗng nhiên tôi lại cảm thấy mấy chiếc xe đó không còn đẹp nữa rồi”
Khi Thời Ngọc Diệp được đưa về lần trước là vào nửa đêm nên không ai nhìn thấy cô cả. Còn hiện tại là buổi sáng, nhiều người đang đi mua hàng và đi làm, họ không thể không nhìn xung quanh và chụp một vài bức ảnh sau khi đi qua chiếc ô tô. Thời Ngọc Diệp thực sự muốn xách túi và chuồn ngay đi. Tuy nhiên, Vân Mặc Tích đã nhìn thấy cô ấy khi cô bước ra khỏi cửa căn hộ, và mỉm cười rất thân thiện.
“Xin chào, cô chủ.”
Cô lúc này chỉ thấy đau ở thái dương nên cố lấy túi che mặt để hàng xóm thân quen không nhận ra.
“Câm miệng và lên xe!”
“Vâng.”
Những người hàng xóm ở chung cư nhìn cô bước lên xe, ghen tị quá nên rút điện thoại ra chụp. Thời Ngọc Diệp thở phào nhẹ nhõm cho đến khi chiếc xe chạy ra khỏi khu dân cư và biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Ta nói ngươi Vân Mặc Tích, chỉ cần phái một ít người tới đây thôi, không cần khoa trương như vậy: “Hả? Cái này không phải là đã rất khiêm tốn rồi sao?”
Phải biết rằng, khi còn ở Pháp, mỗi lần ra ngoài, Thời Ngọc Diệp đều phải huy động ít nhất hai chiếc xe Lincoln, với ba mươi vệ sĩ bảo vệ cô; và thế trận ngày hôm nay, lại chỉ một chiếc xe Lincoln và năm vệ sĩ đều là do các cậu chủ nhỏ dặn dò, còn khiến hắn suýt chút nữa bị chủ nhân giáo huấn cho một trận.
Vân Mặc Tích thực sự không hiểu, nếu như vậy thì cái gì sẽ được coi là không khiêm tốn?
Thời Ngọc Diệp nhìn thấy vẻ mặt của anh ta đầy vẻ nghiêm trọng, không khỏi cau hàng lông mày, nói: “Lần sau anh lái một chiếc xe bình thường. Hơn nữa, lát nữa anh có thể đưa tôi đến gần công ty, tôi tự xuống đi bộ được. Anh không được phép đậu trước cửa”
“Dạ tuân lệnh cô chủ”
Từ căn hộ ở khu Hải Lâm thì chỉ cần lái xe chỉ mất chưa đầy mười phút để đi làm.
Người lái xe rất ngoan ngoấn và tìm được một bến xe buýt gần tòa nhà công ty Bảo Thắng liền dừng lại. Thời Ngọc Diệp hài lòng xuống xe. Cô nghĩ rằng điều này không nên để người khác nhìn thấy, nhưng lại không ngờ rằng có một nhóm người ở trạm xe buýt phía trước nhìn chằm chằm vào cô khi đang bước xuống chiếc xe hơi sang trọng.
“Đây là ai2 Đến làm việc trong một chiếc xe tuyệt vời như vậy? Thật đáng ghen tị!”
“Hãy nhìn chiếc xe buýt mà chúng ta đi, ít nhất nó cũng được coi là một chiếc xe dài”
“Phì, ha ha ha làm tròn lên thì chúng ta cũng có thể được coi là những người đã ngồi trong Lincoln phiên bản dài đó.”
“Người phụ nữ đó trông có vẻ hơi quen? Tôi không nhớ mình đã nhìn thấy ở đâu”
Thời Ngọc Diệp sợ đến mức phải vội vàng quay người bỏ đi, trong lòng chỉ cầu mong không ai trong đám người nhận ra mình. Không lâu sau khi cô rời đi, cô thấy Vân Mặc Tích và năm vệ sĩ khác ở phía sau cô.
“Tại sao mấy người vân còn không rời đi?”
“Chúng tôi phải bảo vệ sự an toàn của cô chủ mọi lúc mọi nơi”
“Tránh xa tôi ra, đừng để người ta thấy anh là người của tôi”
Vân Mặc Tích cảm thấy cô chủ có vẻ không thích họ là như thế nào? Chẳng lẽ là do bố trí không đủ người và đội hình không đủ lớn nên bị cô chủ từ chối và ghét bỏ? Nếu là như vậy thì mọi chuyện sẽ dê dàng sửa chữa, khi huy động thêm người thì chắc chắn cô chủ sẽ không tức giận nữa. Lúc này Vân Mặc Tích thực sự nghĩ răng anh ta là một chàng trai thông minh.
Cùng một vài vệ sĩ đi thang máy là một trải nghiệm đáng xấu hố nhất của Thời Ngọc Diệp. Rõ ràng, giờ làm việc là cao điểm của đám đồng đi thang máy, và thường thì cô phải đợi mười phút để lên thang máy cùng với những người khác và chen chúc vào nhau, chật như nêm. Nhưng hôm nay đối với cô, nó đột ngột trở thành thang máy dành riêng cho giám đốc.
Mọi người nhìn sáu vệ sĩ mặc vest đen theo sau cô, đều không khỏi nhường đường, ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ.
“Ở đây vẫn còn chỗ, anh có muốn vào không?”
“Không, chúng tôi sẽ chỉ đợi chuyến sau.”
Đơn giản là không ai dám vào. Quay đầu lại nhìn, Thời Ngọc Diệp phát hiện Vân Mặc Tích và đám vệ sĩ vừa mới bỏ đi vẻ mặt hung dữ, trong giây lát đã chuyển sang khuôn mặt những chú chó nhỏ đáng yêu.
..’ Thời Ngọc Diệp cố nén sự bất lực, nói: “Tôi phải làm việc một thời gian, các anh không thể đi theo tôi mãi được, điều này sẽ làm cho những đồng nghiệp khác sợ hãi”
Vân Mặc Tích nói ngay: “Chúng tôi có nghĩa vụ phải giữ an toàn cá nhân của cô chủ, nhưng chúng tôi cũng sẽ cố găng hết sức để không làm phiền cô!”
Sau khi có được lời hứa suông bằng lời nói, Thời Ngọc Diệp cho rằng họ sẽ giữ một khiêm tốn lại một chút, ít nhất là phải ẩn mình trong bóng tối để bảo vệ cô. Nhưng hóa ra cô vẫn đánh giá quá cao những con người này.