Hôm nay Phó Uyển Hân rất vui, cuối cùng cũng có người sau khi tan làm đi ăn lẩu với cô ấy, hơn nữa còn có thể nói chuyện phiếm.
“He he, chị Thời còn chưa nói với em, giám đốc Trịnh và Tổng giám đốc Phong, chị thích ai hơn?”
Thời Ngọc Diệp vừa gắp củ sen mới nhún chín, vừa thổi vừa nói: “Đều không thích”
Phó Uyển Hân ngao ngán một tiếng: “Sao có thể? Chị lừa người đúng không, mặc dù Tổng giám đốc Phong có chút cặn bã, nhưng anh ấy rất đẹp trai. Chị và anh ấy tiếp xúc gần như vậy, không có chút động lòng nào sao?”
Nói không động lòng là giả, nhưng cô cảm thấy đau đớn nhiều hơn, nỗi đau từ sâu trong linh hồn mình, khiến cô không thích ở quá lâu với người đàn ông đó.
“Dù sao chị cũng không có chút quan hệ nào với hai người bọn họ cả, em đừng có bổ não nữa”
Phó Uyển Hân cười nói phải phải phải, nhưng trong lòng cô ấy không tin lời Thời Ngọc Diệp, cảm thấy cô nhất định đang lừa mình.
Bữa ăn lẩu rất vui, Phó Uyến Hân đề nghị thanh toán, Thời Ngọc Diệp cũng không ngăn cản.
Sau khi thanh toán xong, hai người đang muốn về nhà, Phó Uyển Hân đột nhiên ôm bụng hét lên đau.
“Uyển Hân, em làm sao vậy?”
“Hình như em ăn cay quá, bụng đau chết mất thôi”
“Vậy em đi vào nhà về sinh đi, chị ở đây đợi em”
“Được, chị đợi em nhé”
Thấy đã hơn hai mươi phút, Phó Uyển Hân còn chưa về.
Thời Ngọc Diệp đang định quay lại cửa hàng xem cô ấy thế nào, nhưng khi đi qua chỗ xếp hàng lại bị chặn lại.
“Cô gái này, cô muốn nhảy hàng sao? Không thấy muốn vào nhà hàng ăn cơm phải xếp hàng sao?”
Cô hơi ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc quần áo hàng hiệu, thân hình uyển chuyển, tràn đầy phú quý.
Lớp phần nên dày cộp trên mặt cũng không thể che đị được dấu vết của năm tháng, đường rãnh mũi má hẳn sâu và khóe miệng khiến bà ta hơi đanh đá.
“Bà hiểu nhầm rồi, tôi chỉ muốn vào tìm một người bạn thôi.”
“Ít lấy cớ đề lừa người khác thôi, ai mà biết được có phải cô muốn chen hàng không? Chúng tôi đều đang xếp hàng đợi, cô cũng phải ra phía sau xếp hàng, đừng nghĩ muốn chen”
Người phụ nữ này hình như đã đợi rất lâu, rất không kiên nhẫn, thậm chí còn nghi ngờ người khác có ý đồ chen hàng, mắc chứng hoang tưởng.
Đối mặt với một người xa lạ vô lý như vậy, Thời Ngọc Diệp không dự định quan tâm nữa, mà muốn quay người tìm phục vụ.
“Xin lỗi, tôi muốn vào nhà vệ sinh tìm người.”
Phục vụ nhận ra Thời Ngọc Diệp, sau khi nghe lý do, rất khách khí nói: “Được, mời vào”
Kết quả phản ứng này đã thu hút sự không hài lòng của bà chủ nhà giàu phía sau.
“Này, sao cậu lại có thể dễ dàng cho cô ta vào như thế chứ? Cô ta lừa các người đấy, người tiếp theo là đến lượt chúng tôi rồi.”
Phục vụ cười rất thân thiết, giải thích hộ Thời Ngọc Diệp: “Thưa bà, cô ấy thật sự đi tìm bạn, vừa rôi cô ấy đã dùng bữa thanh toán rồi. Xin bà đợi thêm một chút, rất nhanh có thể vào rồi”
Bà chủ kia nghe thấy vậy, biết mình hiểu nhâm người ta, cong môi, không ngăn cản nữa, cũng không hề xin lỗi, mà là quay đầu nói chuyện với những ông bà giàu có khác.
“Nhà hàng lẩu này cũng không có gì hay cả, phục vụ ở mức bình thường, lần sau tôi dẫn mọi người đến một nhà hàng Michelin, ở đó không phải xếp hàng dài như vậy đâu”
Không quan tâm đến người phụ nữ không lịch sự này, phục vụ lặng lẽ kéo Thời Ngọc Diệp sang một bên xin lỗi.
Cô không quan tâm đến chuyện nhỏ này, vừa muốn quay vào nhà vệ sinh, thì thấy Phó Uyển Hân ôm bụng mặt tái nhượt dựa vào tường đi ra ngoài.
“Uyển Hân, em không sao chứ?”
“Hu hu hu chị Thời, hình như em bị hỏng bụng TÔI.
“Vậy làm sao đây? Hay là bây giờ chúng ta đi bệnh viện nhé?”
“Không không không, em sợ nhất là đến bệnh viện, chị cùng em đến hiệu thuốc của ít thuốc là được”
Thấy Phó Uyển Hân đau khổ như vậy, Thời Ngọc Diệp chỉ đành đi mua thuốc với cô ấy, còn đặc biệt đỡ cô ấy về nhà.
Căn phòng thuê của Phó Uyển Hân rất nhỏ, nhiều đồ đạc lộn xộn, môi trường sống ẩm thấp, vừa bước vào cửa đã có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc.
Thời Ngọc Diệp nhíu mày, lại nhớ tới vừa rồi khi đỡ Phó Uyển Hân cô có sờ đến mạnh tượng của cô ấy, trong lòng cũng đã hiểu được một chút.
Cô ấy về nhà, lập tức chạy vào nhà vệ sinh, lại nôn ra, sau khi uống thuốc mới ổn định lại.
“Xin lỗi, chị Thời, để chị nhìn thấy hoàn cảnh đáng xấu hổ của em rồi”
“Tại sao em lại chọn nơi này chứ?”
“Tiền thuê nhà rẻ, em vừa đến Hải Phòng, không nơi nương tựa, không kiếm được nhiều tiền, có thể tiết kiệm được thì phải tiết kiệm”
Thời Ngọc Diệp gật đầu, còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này điện thoại lại vang lên, là Bé Lớn gọi tới.
“Chị Thời, chị mau về đi, không cần quan tâm đến em, em uống thuốc xong ngủ một giấc thì sẽ không sao nữa”
Cô nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, mới rời khỏi nhà Phó Uyển Hân, gọi lại điện thoại cho Bé Lớn.
“Mẹ ơi, sao mẹ còn chưa về?”
“Đồng nghiệp của mẹ vừa bị đau bụng, mẹ đi mua thuốc với cô ấy, tiễn cô ấy về nhà”
“Bé Hai nói, bây giờ mẹ cách nhà chúng ta ít mất cũng mất nửa tiếng đi xe, có cần bọn con cử người đến đón mẹ không?”
Bé Lớn Thời Tử Long lo lắng hỏi Thời Ngọc Diệp.
Sau sự cố xã giao lần trước, cậu và Bé Hai cảnh giác hơn, vì ngăn chặn phát sinh ngoài ý muốn, nên quyết định cài đặt thiết bị định vị trong điện thoại của Thời Ngọc Diệp, để tiện theo dõi.
“Không cần đâu, nửa tiếng cũng không xa, mẹ..: Trong điện thoại, Thời Ngọc Diệp đang nói đến một nửa thì đột nhiên dừng lại.
Bé Lớn Thời Tử Long cảm thấy có gì đó không đúng, gọi một tiếng: “Mẹ.”
“Cái đó, Bé Lớn, hình như mẹ bị người ta theo dõi rồi”
Giọng điệu của Thời Ngọc Diệp không chắc chăn lắm, nhưng cô đã thấy phản chiếu qua cửa kính xe bên đường, một người đàn ông mặc đồ đen đang bí mật lấp cách đó không xa.
Bé Lớn Thời Tử Long nhíu mày.
Còn chưa đợi cậu nói gì, thì đã nghe thấy mẹ mình vội vàng muốn cúp máy.
“Cục cưng con đừng lo lắng, một mình mẹ cũng có thể xử lý được, các con ngủ sớm một chút, không cần đợi mẹ.
Tút tút.
Bé Lớn Thời Tử Long: “…”
Sao cậu lại cảm thấy vừa rồi trong điện thoại mẹ có để lộ ra chút kích động nhỉ?
“Bé Lớn, mẹ có nói bao giờ mẹ về không? Hay là chúng ta cử người đi đón mẹ nhé?”
Bé Hai Thời Bảo Thiên từ bàn đọc sách quay đầu qua hỏi.
Khóe miệng Bé Lớn Thời Tử Long giật giật.
“Mẹ nói có thể sẽ về muộn một chút, chắc là đang pk với người khác.”
“Hả?”
“Gặp phải kẻ theo dõi”
Cậu dừng lại, sau đó đột nhiên hỏi: “Bao lâu rồi mẹ chưa đánh nhau?”
Bé Hai Thời Bảo Thiên nghe thấy vậy, trong phút chốc đã hiểu ra, cầm ngón tay tính toán, trả lời: “Chắc là khoảng hai tháng rồi”
Ừ, hai tháng, quả thật đủ lâu.
Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, mẹ nhịn càng lâu, thì đánh sẽ càng tàn nhần.
Bé Lớn Thời Tử Long biểu thị: “Đáng thương cho người theo dõi kia.”
Bé Hai Thời Bảo Thiên gật đầu: “Hay là chúng ta vẫn nên sắp xếp vệ sĩ âm thầm bảo vệ đi, một là có thể ngăn chặn người khác làm hại mẹ, hai là có thể ngăn chặn mẹ đánh chết người ta”
“Ừ, có lý, làm như vậy đi”
Đồng thời, phía bên kia.
“Đại cả, trình độ của anh như vậy, còn muốn theo dõi tôi sao?”
“Hu hu hu đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.
Bà của tôi ơi, tôi xin thề tôi không dám nữa”
Trong con hẻm tăm tối không có người qua lại, người đàn ông mặc đồ đen ôm gương mặt thâm tím, khóc lóc van xin Thời Ngọc Diệp.
Cô buông cổ áo đang giữ chặt của đối phương ra, ghét bỏ phủi bụi trên tay.
Không sướиɠ tay lắm.
Trận đánh này thật sự không thú vị.
Đối phương đến đánh trả cũng không đánh được, vừa bắt đầu đã bị cô tóm được, đánh từ đầu đến cuối.
“Không có chút thủ đoạn mà còn tham tiền của người khác. Chậc chậc chậc, anh như vậy thì không thể lăn lộn được đâu”