Chương 3: Những đứa trẻ thiên tài đều là phá gia chi tử

“Hình như?”

Bé Sáu Thời Ngô nhíu mày dò hỏi.

“Mẹ không nhận ra sao?”

Thời Ngọc Diệp thở dài.

“Các con cũng biết, mẹ chỉ còn lại một ít trí nhớ, đến anh ta có phải là ba của các con không, mẹ cũng không xác định một trăm phần trăm được”

Cô nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, lại rơi vào trầm tư.

Nói thật ký ức trước khi xảy ra hỏa hoạn đối với cô mà nói rất xa lạ.

Khi cô mới tỉnh dậy đã được người ta cứu ra, đứa đến nước Pháp chữa bệnh rồi.

Cô lấy thân phận của Thời Ngọc Diệp để sống, chỉ có một chút ký ức, hơn nữa còn sinh sáu đứa con.

Nếu không phải vì những ám ảnh sâu kín trong cơ thể, vừa rồi gặp Phong Thần Nam, cô e rằng mình hoàn toàn không nhận ra.

Xe chạy đến khu dân cư ven biển, mấy mẹ con xuống xe trước một.chung cư cao cấp.

Khi Thời Ngọc Diệp được đưa đến căn phòng hai tầng ở tầng cao nhất, cô hoàn toàn bị chấn động.

“Thế nào? Mẹ, đây là căn phòng mà bọn con cẩn thận lựa chọn cho mẹ đấy, một căn hộ hai tầng có thể nhìn được cảnh biển”

Bé Hai Thời Bảo Thiên kiêu ngạo chống nạnh.

Năm đứa nhỏ khác cũng lần lượt làm theo, chống nạnh, nâng cằm; Thời Ngọc Diệp chớp mắt, không thể tin nổi nhìn con trai của mình.

“Các con thành thật khai báo, căn phòng này có phải là lừa của ông không?”

“Không phải, đây là dùng tên của mẹ mua đấy: “Các con dùng tiền của mẹ sao?”

Với tư cách là anh cả, Thời Tử Long cười rất quyến rũ, nhưng giọng nói có chút gượng gạo.

“Chính xác mà nói, đó là tiền của bọn con.”

Khóe miệng Thời Ngọc Diệp giật giật, không thể phản bác.

Đúng vậy, những đứa trẻ nhỏ tuổi này còn kiếm được nhiều tiền hơn mẹ bọn nó, cô không dám nói với người khác, dù sao nói ra cũng quá mất mặt rồi.

Cô là một người phụ nữ nghiêm túc với sự nghiệp, được đào tạo để trở thành người kế thừa của nhà họ Thời. Cô kết hợp giữa tài năng và xinh đẹp, tuy nhiên số tiền mà cô kiếm được còn không nhiều bằng con cô.

Trong sáu đứa nhỏ, tùy ý một đứa cũng có bản lĩnh kiếm tiền cách cô cả nghìn cây số.

Điều này không đau lòng sao?

“Mẹ ơi, mẹ có thể đừng để lộ ra dáng vẻ đau khổ như vậy được không? Mẹ không thể tiếp nhận lòng hiếu thảo của những người con trai cục cưng của mẹ sao?”

“Mẹ rất vui, rất cảm động. Ha ha ha. Nhưng các con có thể khiêm tốn một chút không?”

“Cái này còn chưa đủ khiêm tốn sao? Bé Bốn vốn dĩ còn muốn chọn một căn biệt thự ở khu đối diện, dù sao chúng ta cũng nhiều người”

“Không phải, các con dùng danh nghĩa của mẹ để mua nhà, ông cụ nhất định sẽ tra ra được, chưa tới vài ngày chúng ta đã bị bắt trở về nước Pháp rồi.”

Câu nói của Thời Ngọc Diệp không khỏi khiến bọn nhỏ đố trán.

Người ta nói phụ nữ mang thai ngốc ba năm, mẹ bọn họ đã ngốc năm năm rồi, mà vần còn ngốc tiếp.

Một vấn đề đơn giản như vậy, lẽ nào những đứa trẻ có IQ cao như bọn họ không dự liệu đến sao?

“Mẹ, thật ra bọn con có chuyện cần nói rõ ràng với mẹ”

“Hả?”

Bé Lớn Thời Tử Long đóng vai trò là người đại diện nhóm; giải thích với mẹ: “Vì để ông:ngoại không tìm được chúng ta, Bé Hai, Bé Bốn, Bé Sáu đã mua vài ngôi nhà ở mười mấy nước trên toàn thế giới, chỉ riêng ở Hải Phòng này, ước tính cũng có đến năm căn hộ đứng tên của mẹ, không tính ở các tỉnh khác”

Thời Ngọc Diệp nghe thấy vậy, cảm thấy tim mình như nhảy lên tận miệng vậy.

“Ồ đúng rồi, trước khi chúng ta xuất phát, vì để ông ngoại không tìm được vị trí chính xác, bọn con còn đặc biệt mua vài vé máy bay đến các nước khác nhau, cũng sử dụng một số thủ đoạn nhỏ, để tất cả những vé máy bay đều hiện lên là đã lên máy bay thành công. Chắc bây giờ người của ông ngoại đã bị chiêu của chúng ta khiến cho choáng váng rồi”

Thời Tử Long nói xong, mấy đứa trẻ khác cũng đồng thời lộ ra vẻ ngoan ngoãn để chờ được khen ngợi.

Thời Ngọc Diệp hoàn toàn sụp đổ ôm mặt.

“Câm miệng, mấy đứa phá gia chỉ tử này, đứng nói gì nữa. Hu hu hu.”

Trong nhà có sáu đứa trẻ thiên tài có thể kiếm tiền nhưng cũng tiêu hoang phí, nên băm nhỏ bọn nó ra, hay là trực tiếp cho vào nồi đun luôn?

Chờ online, gấp.