Chương 5: "Rượu khó uống thế này, cũng chỉ có Giám đốc Đoạn mới lựa được thôi"

Buổi tiệc trong sảnh lớn làm theo hình thức tự phục vụ, những nhân viên bình thường và các nghệ sĩ không nổi lắm của công ty dùng bữa và nói chuyện trong sảnh, còn những người có địa vị cao hơn, thì đương nhiên là được ở trong phòng bao riêng hào hoa và bí mật hơn rồi.

"Ngôi sao sáng" tuy là một công ty nhỏ khá có tiếng trong giới, nhưng cũng chỉ là một công ty mới khởi nghiệp chưa được mấy năm, quy mô không lớn, nhân viên cũng không nhiều, trừ ông chủ lớn là La Bằng ra, các vị quản lí cấp cao trên bàn ăn cũng chỉ có Phó Giám đốc và một Giám đốc nghệ sĩ, cộng thêm Lê Lạc và Lâm Trừng, bên phía bọn họ tổng cộng chỉ có năm người mà thôi.

Bên phía Đoạn Thị lấy Đoạn Minh Dương làm trung tâm, hai bên mỗi bên ngồi ba người, bốn góc trong phòng bao còn có bốn vệ sĩ, bên ngoài cửa có hai người, để đảm bảo là không có người ngoài đột nhiên xông vào.

La Bằng chưa thấy khí thế như này bao giờ, lo lắng đến mức mồ hôi thấm ướt lưng áo, thật sự là anh ta không hiểu tại sao Nhị thiếu gia của Đoạn gia lại đích thân hạ mình đến bàn bạc chuyện thu mua này.

Đoạn Thị là hào môn tài phiệt có tiền có thế nhất sau Giang gia ở thành phố này, ngành giải trí trước kia họ cũng có tham gia, nhưng mà lượng doanh thu e là không được đến một phần trăm lợi nhuận mỗi năm của Đoạn Thị. Chuyện nhỏ như việc thu mua mấy công ty giải trí như này, cho dù là thư kí của Đoạn Minh Dương đến bàn cũng đã chấn động lắm rồi, huống hồ gì là đích thân hắn đến đây.

Lẽ nào thật sự là Lâm Trừng đã leo lên cành cao rồi? Nhưng mà La Bằng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cũng không nghĩ ra được là hai người này có tiếp xúc gì với nhau.

Huống chi, trước nay vẫn luôn nghe nói Đoạn Minh Dương là một đứa con riêng lòng dạ sắt đá, thủ đoạn độc ác, mấy năm trước khi mới về Đoạn gia không có tiếng tăm gì, một hai năm này thanh danh hắn đột nhiên vang xa. Nghe nói là hắn đã giành được một nửa tài sản gia đình từ trong tay người anh trai cùng cha khác mẹ của mình, bây giờ lại sắp có xu thế sẽ thay thế anh trai trở thành người thừa kế nữa.

Vị thiếu gia nhà giàu lạnh lùng vô tình này, sao lại nhìn trúng chú thỏ trắng mềm mại ngoan ngoãn như Lâm Trừng chứ? Lẽ nào là Lâm Trừng may mắn, nhặt được kịch bản "Tổng tài bá đạo yêu tôi" ngoài đời thực sao?

"Giám đốc La." Thư ký Ngô ở phía đối diện gọi anh ta một tiếng, "Lần này trong số những công ty mà chúng tôi thu mua, bên anh là công ty ký hợp đồng đầu tiên, có thể thấy được là bên anh cũng rất xem trọng công ty chúng tôi. Hợp đồng chúng tôi đã soạn sẵn rồi, thứ hai sẽ gửi đến anh, nếu như anh còn có vấn đề hoặc yêu cầu gì thì bây giờ vẫn có thể thay đổi kịp."

La Bằng nghe thấy câu cuối cùng, khó khăn mà nhìn Đoạn Minh Dương vẫn không nói tiếng nào, thực sự là anh ta không dám mở miệng, chỉ đành nhìn Lê Lạc, bảo anh thuyết phục ông chủ lớn để mình ở lại!

Nhưng mà Lê Lạc dường như là nhìn không thấy, chỉ đùa nghịch ly rượu vang trong tay, thông qua chút rượu vang đỏ lắc lư trong ly mà nhìn gương mặt lạnh lùng của người ngồi đối diện.

Trưởng thành rồi, nhưng cũng lạ lẫm hơn xưa rồi.

Khi nãy anh vừa chào hỏi xong, Đoạn Minh Dương liền đi thẳng ngang qua người anh, không thèm bố thí cho anh lấy một chữ, dẫn theo Lâm Trừng bước vào phòng bao trước.

Hắn khiến cho người cười tươi chào hỏi như anh giống như là một chú hề ngại ngùng vì biểu diễn thất bại vậy.

Chẳng qua Lê lạc quên đi rất nhanh.

Dù sao thì cũng chẳng phải là lần đầu tiên sự nhiệt tình của anh bị hắn đối xử lạnh lùng như thế rồi, trước giờ Đoạn Minh Dương chưa bao giờ đặt anh vào trong mắt mà.

Năm năm trước không, bây giờ lại càng không.

Nếu như anh mà đau lòng buồn bã vì chuyện này, thì chính anh cũng sẽ cười mình vì sự nũng nịu này mất.

La Bằng ra dấu bằng mắt cho anh đến mức muốn rút gân luôn rồi, Lê Lạc mới coi như là có hành động.

Anh nhấp thử một ngụm rượu vang, lúc đặt ly rượu xuống không hề dùng ngón út khẽ đỡ lấy đáy ly như bình thường, mà cố ý để ly va chạm với mặt bàn, phát ra tiếng va chạm hơi cao so với tiếng ồn ở xung quanh, không đến nỗi là chói tai, nhưng vừa đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.

Sau đó anh đứng dậy, hơi cúi người, nói: "Giám đốc La có lẽ là không có yêu cầu gì nữa, nhưng tôi có một yêu cầu hơi quá đáng."

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển đến trên người anh, bao gồm cả ánh nhìn lạnh lùng của Đoạn Minh Dương.

Trong đôi mắt đen thẳm kia không có chút gợn sóng, giống như là đang nhìn một người không quen biết gì.

Thư ký Ngô tiếp lời: "Có lời gì thì mời anh Lê nói thẳng ra."

Lê Lạc nhìn thẳng vào Đoạn Minh Dương, nhếch môi cười: "Công ty nhỏ bé rách nát của chúng tôi được công ty giàu nứt đố đổ vách như Đoạn Thị nhìn trúng thực là may mắn, chắc là Giám đốc Đoạn cũng nhắm vào mục đích kiếm tiền mà đến, nếu như đã như vậy, vậy thì với tư cách là nghệ sĩ kiếm được nhiều tiền nhất của công ty, tôi muốn xin Giám đốc Đoạn một ân tình, để tôi ở lại "Ngôi sao sáng"... có được không?"

Chữ cuối cùng của anh cố ý mềm mỏng chút.

Cũng giống như anh trước kia ở trước mặt của Đoạn Minh Dương, ăn nói rất là khép nép.

Lúc đó có lẽ Đoạn Minh Dương sẽ còn thỏa hiệp, nhưng mà Đoạn Minh Dương của bây giờ, hoặc là nói là Đoạn Minh Dương khi bỏ lớp ngoài ngụy trang xuống, chẳng có một tia dịu dàng nào với anh cả.

"Không được."

Một câu phủ định lạnh lùng không hề có chút uyển chuyển khách sáo nào.

"Tôi có thể hỏi tại sao không?" Lê Lạc vẫn cười như cũ, "Do tố chất nghệ sĩ của tôi không đủ? Hay là... Giám đốc Đoạn có ý kiến gì với tôi sao? Nhất định phải đuổi tôi ra khỏi cửa mới được?"

Những lời nói mang theo gai nhọn này của anh vừa thốt ra, bầu không khí lập tức có chút giương cung bạt kiếm, La Bằng lau lau mồ hôi lạnh trên trán, không dám thở mạnh.

"Anh tin đồn đầy mình, hình tượng vô cùng xấu, làm việc thì lơ là, không có chí cầu tiến, chúng tôi không cần những nghệ sĩ như thế." Đoạn Minh Dương lạnh lùng nhìn về phía anh, "Rác rưởi của giới giải trí, cũng nên có người xử lý sạch sẽ thôi."

Vừa nói lời này, không chỉ bên phía "Ngôi sao sáng" há hốc mồm, mà những người bên Đoạn Thị cũng hơi ngây ra.

Mấy năm qua Lê Lạc debut, tuy đúng là về mặt tác phẩm không có thành tựu gì, nhưng mà cũng không có tin đồn gì xấu, nói về nhân khí và lưu lượng đều là hạng nhất, cũng không biết là có bao nhiêu công ty lớn giành giựt đến nỗi rách đầu để mời anh về. Vậy mà trong miệng Đoạn Minh Dương, anh lại trở thành một rác rưởi không có chút giá trị nào, nghĩ thế nào cũng thấy rất không hợp lý.

Lời này nói ra đúng là có hơi khó nghe, vốn dĩ thư ký Ngô muốn giảng hòa, nhưng mà nhìn sắc mặt ông chủ nhà mình, cuối cùng vẫn thức thời mà ngậm miệng lại.

Lê Lạc cười khẽ một tiếng, khóe miệng đang nhếch lên của anh dần thả xuống, híp đôi mắt hẹp dài lại.

Cách biệt năm năm, câu đầu tiên mà Đoạn Minh Dương nói với anh lại là mắng anh là rác rưởi.

Đúng là phù hợp với phong cách của hắn mà.

"Tôi mà là rác rưởi." Anh nhướn mày, "Vậy thì cậu là cái thá gì?"

Tên vệ sĩ ngồi trong góc cách anh gần nhất lập tức bước lên trước hai bước, dưới đuôi mắt hắn ta có vết sẹo, sắc mặt hung dữ.

Lê Lạc liếc nhìn tên vệ sĩ đó một cái, ánh sáng sắc bén như kiếm trong mắt chuyển động, bắn thẳng về phía Đoạn Minh Dương: "Chà, còn biết chơi trò uy hϊếp nữa sao? Đoạn thiếu gia giỏi thật nha, một đứa con riêng leo lên đến địa vị này——"

"Rầm!"

Cái ghế đột nhiên đổ xuống đất!

Tên vệ sĩ nháy mắt liền xông lên, khóa ngược cánh tay của Lê Lạc, giống như là áp giải tội phạm mà ấn mạnh anh xuống bàn ăn!

Trên vai có cơn đau truyền đến, Lê Lạc nhe nhe răng, không nhịn được mà chửi một tiếng "Mẹ nó!"

Ly rượu bị đánh đổ, rượu vang bên trong đổ hết ra ngoài, bắn lên bộ đồ vest tinh xảo của anh, làm ướt mái tóc được cố định, mái tóc ướt tán loạn rũ xuống, chật vật mà dán sát vào trán.

"Anh Minh Dương!"

Con ngươi Lê Lạc co rút.

Lâm Trừng lo lắng mà chạy đến, cố gắng bẻ tay vệ sĩ ra: "Anh buông anh ấy ra! Anh Minh Dương, mau kêu vệ sĩ thả anh Lạc ra đi!"

Một buổi tiệc thu mua đang yên đang lành lại xảy ra chuyện bạo lực, cho dù là ai cũng cảm thấy hoảng sợ, không ai dám lên tiếng.

Vậy mà Lâm Trừng dám lớn gan lên tiếng ngăn cản trong tình cảnh này, lại còn thân mật mà gọi tên của Đoạn Minh Dương, những người có mặt ở đây đều bất giác mà nhìn về phía cậu một cái, những người hơi có mắt nhìn đều lập tức hiểu ra ngay.

La Bằng không có khí thế, nhưng dù sao anh ta vẫn có nghĩa khí, nhịn được mấy giây, cũng gồng mình đứng dậy xin xỏ: "Giám đốc Đoạn, A Lạc chỉ hơi bướng bỉnh chút, nhưng mà cậu ấy không có ác ý, anh đại nhân không ghi thù tiểu nhân..."

Đoạn Minh Dương nhấc ly rượu lên, nhấp khẽ một ngụm, rồi thong thả bình tĩnh mà đặt xuống.

La Bằng không dám nói chuyện nữa.

Vệ sĩ mới đến trước kia làm trong xã hội đen, vội vàng muốn thể hiện thực lực trước mặt người thuê mình, cho nên lực đạo trên tay lại nặng hơn một chút, ép thêm một tấc nữa thôi là cánh tay anh sẽ gãy ngay.

Đối diện vang lên tiếng ghế va chạm với mặt đất, gương mặt của Lê Lạc dính sát bàn ăn, nhìn người đó đứng dậy, bước những bước chân vững chãi về phía mình, mãi cho đến khi đứng trước mặt anh rồi mới dùng tư thế nhìn từ trên cao xuống mà nhìn anh.

"Trừng Trừng."

Nhưng lại chẳng hề gọi tên của anh.

"Em ngồi về chỗ đi."

"Nhưng mà..." Lâm Trừng muốn nói lại thôi.

Cánh tay của Đoạn Minh Dương làm một thế tay, vệ sĩ lập tức buông tay ra, cung kính mà lui về một góc.

"Quần áo của anh Lê bẩn rồi, e là không thích hợp để ngồi ở đây nữa."

Giọng điệu y như con nhà quyền quý.

Nhưng mà rõ ràng người này đã từng nói, ghét nhất chính là bộ dạng như thế.

Lê Lạc không đáp lời, nhìn chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh ở ngón giữa bàn tay trái của Đoạn Minh Dương hơi ngây người.

Mãi cho đến khi La Bằng kéo kéo góc áo, anh mới hoàn hồn lại, đứng thẳng dậy, hoạt động bờ vai nhức mỏi một chút, khoa trương "Xuýt—" một tiếng.

"Xem ra là Giám đốc Đoạn không thích nhìn thấy tôi, được, tôi không ở đây khiến người khác ghét bỏ nữa."

Lê Lạc cười cười, ung dung mà chỉnh lại cổ áo màu máu ướt sũng của mình, giống như là không hề để ý. Tiếp đó tự mình chỉnh lại ly rượu bị đánh đổ, tự rót cho mình nửa ly rượu vang, ngửa đầu uống cạn, chép chép miệng.

"Rượu khó uống thế này, cũng chỉ có Giám đốc Đoạn mới lựa được thôi."

Anh nhìn chằm chằm Đoạn Minh Dương xuyên qua mớ tóc ướt nhẹp trước trán, ánh mắt lạnh lùng.

"Chuyện không biết xấu hổ như thế này, cũng chỉ có Giám đốc Đoạn mới làm được."

Vệ sĩ nghe vậy thì lại bước lên trước bước nữa, nhưng mà Lê Lạc hành động nhanh hơn, đột nhiên vung tay lên!

Nháy mắt ly rượu liền sượt qua mặt tên vệ sĩ, đập một tiếng "keng" lên tường, tiếng vỡ nát chói tai vang lên, ly thủy tinh tròn vỡ nát thành từng mảnh nhỏ nhọn hoắc, rơi lộp bộp xuống.

Bầu không khí trong phòng bao dường như đông lại, yên lặng đến đáng sợ.

Lê Lạc cầm lấy khăn ăn, nhẹ nhàng lau trên miệng, rồi vứt lại xuống bàn. Khăn ăn trắng tinh dính một chút rượu vang đỏ sậm, giống như vệt máu đông lại.

Anh khom người làm một hành động vô cùng lịch thiệp với mọi người:

"Mời mọi người dùng bữa."

Dưới ánh nhìn chăm chú của Đoạn Minh Dương, anh mở cửa ra như không có chuyện gì, bước ra khỏi phòng bao.

Đặng Lương dùng bữa tối trong sảnh tiệc, vừa mới gắp một miếng bít tết, ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy anh Lạc nhà cậu bước ra khỏi phòng bao ở hành lang bên cạnh.

Cậu lập tức vui mừng mà chạy qua: "Anh Lạc, các anh đã ăn xong rồi sao? Tiệc buffet của khách sạn này ngon lắm nha, ông chủ mới đúng là..."

Lời nói đến một nửa của cậu nghẹn lại: "... Anh Lạc, anh sao vậy?"

Lê Lạc cầm lấy khăn tay lau mặt và tóc, che đi cổ áo dính rượu vang, sắc mặt hơi trắng bệch: "Không sao, bên trong hầm quá, tôi ra ngoài hóng gió chút."

"Anh Lạc... có phải là ông chủ mới ăn hϊếp anh không?" Đặng Lương dè dặt hỏi.

Ông chủ mới còn chưa lên chức đã ra lệnh phong sát Lê Lạc, chắc chắn là sẽ không có sắc mặt tốt với anh rồi. Nhưng mà với tính cách của anh Lạc nhà cậu, có lẽ sẽ chửi đến khi đối phương giận tức đến hộc máu, giận dữ mà rời khỏi bàn ăn mới đúng, sao ngược lại anh Lạc lại bước ra với cả người chật vật vậy chứ? Tình hình này đúng là lần đầu tiên mới thấy.

"Hắn mà không ăn hϊếp tôi thì không phải là hắn nữa rồi." Lê Lạc nhếch nhếch khóe môi, nhưng lại không thể tạo thành một nụ cười tiêu sái.

Đặng Lương: "Là ý gì? Anh Lạc có quen với ông chủ mới sao?"

Lê Lạc không trả lời, thở một hơi nặng nề thật dài, vứt cái khăn lau vết bẩn đi, vuốt tóc mái tán loạn trước trán ra sau, để lộ gương mặt anh tuấn hết sức tùy ý, cho tay vào trong túi quần bước ra sảnh tiệc, giống như là khi bước vào vậy, vẫn là dáng vẻ quý công tử tiêu sái như thế.

Chẳng qua lúc anh mở miệng trả lời, dường như có chút rầu rĩ:

"Người yêu cũ mà thôi."