Chương 20: "Tao bảo mày im đi!"

Bầu không khí căng cứng một giây, Lê Lạc nhanh chóng lập tức hoàn hồn lại, cười mà ý không đạt vào đáy mắt: "Chào anh."

Anh còn có thể nói chuyện châm chọc vào câu với Đoạn Minh Dương, nhưng với Đoạn Hưng Diệp, anh không có chút hứng thú để châm chọc nào cả.

Ngẫm lại, chỉ nhìn vào mỗi vẻ bên ngoài mà thôi, thì Đoạn Hưng Diệp đúng thật là hiền hòa dễ gần hơn em trai hắn ta rất nhiều, bất kể là khi xuất hiện trên tạp chí, hay là trong các buổi yến tiệc ban đêm thì hắn ta đều mang dáng vẻ dễ gần như vậy, khóe môi thường nở một nụ cười, hơn nữa những lời nói ra cũng vô cùng đẹp đẽ, trong giới kinh doanh có thể gọi là mọi mặt đều thuận lợi, là hình mẫu của giới quý công tử nhà giàu.

Không biết có bao nhiêu tiểu thư nhà danh giá muốn gả cho vị Đại thiếu gia nhìn có vẻ dịu dàng lại anh tuấn như thế này, nhưng mà mấy năm trước Đoạn Hưng Diệp lại đột nhiên kết hôn cùng nữ ca sĩ Tô Chỉ, khiến cho trái tim của rất nhiều thiếu nữ vỡ nát.

Nhưng mà cuộc hôn nhân không tuân thủ theo tục lệ này đã phá vỡ những cuộc hôn nhân theo thường lệ trong giới hào môn, nên cũng giành được không ít tiếng thơm cho hắn ta, người ngoài giới thì ai ai cũng thổi phồng lên, bảo hắn là tổng tài dịu dàng lịch thiệp chân chính, bởi vậy mấy năm gần đây danh tiếng của Đoạn Hưng Diệp ở trong giới kinh doanh vô cùng tốt, đặc biệt là khi so sánh với đứa con riêng lạnh lùng không hợp với mọi người kia.

Nhưng mà những cái bên ngoài này, lừa dối người khác thì còn được, lại lừa không nổi những người cùng nằm ở trên đỉnh cao của giới thượng lưu.

Cuộc sống riêng của Đoạn Hưng Diệp như thế nào, Lê Lạc đã từng thấy qua.

Năm anh mười tám tuổi, một số đứa bạn tạp nham nói là chúc mừng việc anh thành niên, dẫn anh đến một buổi tiệc riêng do Đại thiếu gia nhà họ Đoạn tổ chức, ở đó, anh mới thật sự là thấy được cái gì gọi là ao rượu rừng thịt, hoang da^ʍ vô độ, phụ nữ không được xem là người, mà chỉ là bình chứa để đàn ông phát tiết du͙© vọиɠ mà thôi.

Anh gớm ghiếc đến mức nôn cả cơm tối ra ngoài, lúc bước ra ngoài phòng vệ sinh còn phát hiện một cô người mẫu ít nổi trốn trong đó, thấy anh thì run lẩy bẩy, nói là bạn cô mang cô đến chỗ này, cô không biết đây là một buổi tiệc như vậy, cô mới mười sáu tuổi, khóc lóc xin anh đừng đối xử với cô như thế.

Lê Lạc lập tức kéo cô dậy ôm vào trong lòng, nhân lúc bên ngoài đang nháo nhào dẫn cô thoát khỏi nơi ma quỷ này. Người khác thì chỉ tưởng là anh dẫn người về nhà từ từ mà chơi, nên cũng không hỏi gì nhiều.

Từ sau ngày hôm đó, anh cũng cắt đứt liên lạc với đám bạn đó, Đại thiếu gia nhà họ Đoạn cũng thăng lên vị trí đầu tiên trong bảng những người mặt người dạ thú trong lòng anh.

Ông già nhà họ Đoạn kia chắc là tạo ra quá nhiều nghiệp, nên sinh ra hai đứa con trai, vốn dĩ muốn một đứa là muốn giúp ông ta "Hưng Nghiệp", một đứa muốn giúp ông ta "Vang danh", nhưng mà đến cuối cùng, một đứa thì thành đứa con phá hoại hoang da^ʍ vô độ, đứa còn lại thì trở thành con riêng tiếng xấu vang xa.*

Nhưng mà so giữa hai người, thì ít nhất Đoạn Minh Dương cũng ác đường đường chính chính, thẳng thắn thành thật, ví dụ như là nói muốn phong sát anh thì sẽ trực tiếp đưa ra mệnh lệnh, thông báo cho tất cả các công ty giải trí không được nhận anh. Nói không phong sát anh thì lại lập tức thu hồi mệnh lệnh, giữ lời hứa trả vị trí đại ngôn lại cho anh, quyết không làm những chuyện như nói một đằng làm một nẻo.

Cho nên nếu so với Đoạn Minh Dương, thực ra anh càng đề phòng con hổ mặt cười trước mặt anh bây giờ hơn.

"Anh Lê gặp được tôi hình như là không vui lắm thì phải?" Đoạn Hưng Diệp khẽ nhíu mày, "Những chuyện trước kia em trai tôi làm với anh đúng là có quá đáng chút, nhưng mà tôi không hề tham dự vào, cũng đã khuyên can nó rồi, anh đừng hiểu lầm tôi như vậy."

Mí mắt Lê Lạc giật lên: "Anh chỉ chuyện nào?"

"Chính là chuyện thu mua công ty của bọn anh gần đây, anh Lê chắc cũng biết là tôi đang nói chuyện gì mà đúng không?" Đoạn Hưng Diệp cười nhìn anh, "Nếu không thì còn chuyện nào nữa?"

Lê Lạc lặng lẽ thở hắt ra một hơi: "Hắn không thích tôi cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai rồi, tôi và hắn đã chẳng còn gì để nói nữa."

"Con người của Minh Dương thực ra có chút lạnh lùng, nhưng hi vọng anh Lê đừng vì những chuyện đó mà quy chụp luôn những người khác chứ, cá nhân tôi vẫn rất là muốn làm bạn với anh mà."

Lê Lạc khẽ hừ một tiếng: "Anh? Muốn làm bạn với tôi?"

"Nếu như anh Lê không tin thì có thể hỏi cô Dương." Đoạn Hưng Diệp nhìn về phía Dương Tịnh, nụ cười dịu dàng, "Tôi thường hay nhắc về anh với cô ấy, đúng không?"

Trong mắt Dương Tịnh lóe lên một tia kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng cô vẫn chọn phụ họa theo: "Đúng rồi, Hưng Diệp cũng thường hay nhắc đến anh đó, anh Lạc."

Lê Lạc: "Cô Dương gọi thân mật như vậy... Là vì khá là thân với hắn ta sao? Người tối nay muốn hẹn cô, không phải là hắn ta đó chứ?"

Dương Tịnh mấp máy miệng, không biết nên giải thích thế nào, sau đó lại rất thức thời mà ngậm miệng lại.

Sắc mặt của Đoạn Hưng Diệp không có gì khác thường, vô cùng khách sáo mà nói: "Đúng là tôi hẹn cô Dương."

"Vậy thì lạ quá." Giọng điệu của Lê Lạc mang theo sự mỉa mai: "Tối nay không phải là có lễ trao giải của giải Hoa Khúc sao? Tô Chỉ cũng tham gia nhỉ? Sao Đoạn thiếu gia không đi với vợ, mà lại ở đây hẹn cô Dương vậy?"

Sắc mặt của Dương Tịnh nháy mắt trắng bệch ra.

Lê Lạc biết những lời này mình nói ra rồi, thì sau này chắc là sẽ không cơ hội tiếp tục lân la làm quen với Dương Tịnh nữa, nhưng nếu như Đoạn Hưng Diệp đột nhiên xuất hiện ở đây, rõ ràng là hắn ta cũng đã phát giác ra điều gì đó, bên phía Dương Tịnh chắc là không còn cách nào có thể khai thác tin tình báo được nữa, xé rách da mặt của nhau cũng chẳng sao.

Ngang hay dọc cũng không đều không thoải mái, vậy thì không bằng là nói cho đã miệng.

Nhưng Đoạn Hưng Diệp lại chẳng có phản ứng gì: "Anh Lê đừng hiểu lầm, tôi gặp cô Dương đây, vợ tôi có biết, còn về việc chúng tôi có chuyện gì cần nói, thì không tiện nói thêm với anh rồi."

Lê Lạc hừ lạnh. Những lời này vừa nghe là biết đang nói dối, nhưng nghĩ kĩ lại, thì hình như cũng chẳng có vấn đề gì. Đoạn Hưng Diệp suốt ngày ở bên ngoài bậy bạ, Tô Chỉ không thể nào không biết được, muốn nói chuyện gì với Dương Tịnh, thực sự là không tiện nói ra.

Không hổ là con nhà họ Đoạn, mức độ xảo trá chỉ có hơn chứ không kém gì Đoạn Minh Dương.

Tiếp đó Đoạn Hưng Diệp vô cùng săn sóc mà nói với Dương Tịnh: "Em đi ra bên ngoài hội trường đợi trước đi, máy lạnh ở đây có hơi lạnh, em mặc ít như vậy, dễ cảm lạnh lắm."

Dương Tịnh gật đầu, dường như là cô cũng không muốn ở lại lâu, lập tức bước ra bên ngoài sảnh.

Lê Lạc cũng sải bước theo: "A, đúng là có hơi lạnh, vậy thì tôi cũng——"

Nhưng Đoạn Hưng Diệp lại ngăn anh lại.

"Anh Lê, việc liên quan đến em trai tôi, tôi vẫn muốn nói chuyện thêm với anh, đương nhiên, chủ yếu là muốn xin lỗi anh."

"Không cần, đây là việc giữa tôi và hắn, muốn xin lỗi cũng phải là để hắn xin lỗi tôi."

"Tính tình của em trai tôi, anh cũng biết mà, muốn để nó cúi đầu thì khó lắm." Đoạn Hưng Diệp cười cười, làm thế tay mời, "Chúng ta đi đến phòng nghỉ đi, chỉ làm phiền anh vài phút thôi, cô Dương còn đang đợi ở bên ngoài nữa."

Lê Lạc đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm hắn ta.

Đoạn Hưng Diệp có chút bất lực: "Tôi thực sự là muốn nói chuyện kĩ hơn với anh mà, anh Lê nếu như thực sự là không bằng lòng, vậy thì thôi vậy."

Hắn ta đang muốn bước ra bên ngoài, lúc này, Lê Lạc đột nhiên mở miệng: "Được thôi."

Đoạn Hưng Diệp xoay người lại, nở một nụ cười: "Cám ơn."

"Không cần." Lê Lạc cho tay vào túi quần, lười biếng mà nói, "Mời Đoạn thiếu gia."

Hai người một trước một sau đi đến một căn phòng nghỉ khá là khuất, trên cửa có dán chữ phòng chuyên dùng cho nhân viên, lúc này nhân viên làm việc đều đang ở bên ngoài tiếp đón khách khứa, chắc là chẳng có mấy người ở bên trong.

Đoạn Hưng Diệp mở cửa bước vào trong trước, Lê Lạc đi theo phía sau, anh liếc mắt thấy người trong phòng, tổng cộng có năm người đàn ông, hai người đang cúi đầu chơi điện thoại, ba người đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh lập tức quay đầu lại: "Chỗ này nhiều người quá, chúng ta đổi chỗ khác."

"Lạch cạch", một tiếng thanh thúy vang lên, Đoạn Hưng Diệp khóa cửa lại.

Năm người đàn ông kia như là được ấn nút mở vậy, cùng lúc với tiếng động vang lên thì họ đi về phía anh và Đoạn Hưng Diệp, bao vây Lê Lạc mặt không biểu cảm.

"Anh Lê cảnh giác cao thật, xém chút nữa là tôi không kịp khóa cửa rồi."

Đoạn Hưng Diệp kéo một cái ghế cho mình, ngồi xuống trước mặt anh, vắt chân lên, ung dung nhàn nhã cười mà nhìn anh: "Sao anh phát hiện ra?"

Ánh mắt của Lê Lạc liếc về phía cửa: "Bọn họ không đeo thẻ nhân viên."

"Hóa ra là như thế, ầy, sau khi nhận được tin thì đến có hơi vội, không suy nghĩ gì nhiều, cũng may là cuối cùng vẫn đạt được mục đích." Nụ cười của Đoạn Hưng Diệp dần lạnh lên, "Anh Lê không cần nhìn cửa nữa đâu, sẽ không có ai đến cứu anh cả."

Lê Lạc thu hồi ánh nhìn: "Ai bảo là tôi mong người đến cứu? Tôi chỉ đang tính toán xem quật ngã các người rồi mở cửa thì sẽ mất bao lâu thôi."

"Ha ha, anh Lê thật hài hước, vậy anh thấy, cần bao lâu?"

"Mười phút."

Đoạn Minh Dương nghe vậy, lười biếng mà dựa lên lưng ghê, nụ cười hoàn toàn tắt mất, nhướn nhướn cằm với thuộc hạ.

"Nghe thấy chưa? Đừng có để tôi mất mặt."

Mười phút sau.

Trên nền nhà bằng đá màu xám đậm vô cùng hỗn loạn, có giấy tờ khắp nơi, ly giấy dùng một lần, thùng giấy,...

Còn có ba người nằm trên đất.

Hai người ngửa mặt lên trời, mặt mày xanh tím, nhắm chặt mắt, hai người đó đã ngất đi rồi, còn người còn lại thì trên mặt không có dấu vết gì, nhưng trên bộ đồ tây toàn là bụi đất và vết nhăn, chật vật bò trên mặt đất, bị hai người khác một trái một phản ấn cánh tay, giẫm lên lưng, không thể nào đứng dậy được.

"Anh Lê quả thực là lợi hại, một chọi năm mà vẫn có thể đánh ngất hai vệ sĩ của tôi." Đọa Hưng Diệp chơi đùa móng tay bằng phẳng của mình, "Năm xưa Đoạn Minh Dương cũng chỉ đánh ngất được có ba người mà thôi."

Lê Lạc ho mấy tiếng khùng khục, dạ dày đau đớn, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại bật cười: "Nhưng mà anh cho bảy tám người cầm gậy gộc đánh hắn, không phải sao? Mấy tên vệ sĩ này của Đoạn thiếu gia, khả năng chẳng cao gì cả... A!"

Tóc đột nhiên bị kéo ngược ra sau, trên da đầu có từng cơn đau đến tê dạ, hốc mắt của Lê Lạc liền đỏ lên.

Hóa ra lúc trước Đoạn Minh Dương xuống tay vẫn còn khá nhẹ...

"Tôi không nghe lầm chứ? Anh Lê đây là đang đổi cách để khen em trai tôi giỏi sao?" Đoạn Hưng Diệp ngồi chồm hổm xuống trước mặt anh, kéo tóc của anh, ép anh nhìn đối diện hắn, "Ồ, cũng đúng, trong mắt anh, nó chắc chắn là rất giỏi, mặt nào cũng rất giỏi nhỉ."

Lê Lạc từ từ nhe răng ra, anh dự cảm được là những lời tiếp theo của hắn ta sẽ chẳng phải là những lời mà mình muốn nghe.

Nụ cười của Đoạn Hưng Diệp tàn nhẫn, đè thấp giọng, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng như cũ:

"Dù sao thì đứa em trai giỏi giang đó của tôi, có thể chơi anh cả một đêm mà, đúng không?"

Lê Lạc đột nhiên nhắm chặt mắt lại, dường như là muốn cắn nát răng mình ra.

"Có phải là anh muốn hỏi tại sao tôi lại biết không? Anh em tốt mà, những loại clip như vậy chắc chắn là sẽ chia sẻ cho nhau coi." Đoạn Hưng Diệp tiếp tục nói, "Tôi thật sự không ngờ được, anh Lêbình thường kiêu ngạo đến mức dường như là chẳng đặt ai vào trong mắt, mà trên giường lại có thể dâʍ đãиɠ đến như vậy, tuy là có chăn che, nhưng mà hai chân giạng ra đến mức... Chậc chậc, chân đều lộ ra bên ngoài chăn luôn đó."

"Im miệng..."

"Sao? Bây giờ thì thấy ngại à? Lúc anh nằm dưới người em trai tôi, bị chơi đến mức vừa khóc vừa rên, còn rên là "Thoải mái quá, "Sâu hơn chút nữa" đi, sao không thấy ngại chứ? À đúng rồi, còn có mái tóc này nữa, vậy mà lại để đến bây giờ không cắt? Anh Lê đúng là si tình với em trai tôi mà——"

"Tao bảo mày im đi!"

Lê Lạc đỏ gằn mắt lớn tiếng hét, cả người anh run lên.

Đoạn Hưng Diệp cười thấp, lực đạo trên tay mạnh thêm một chút, kéo tóc đến mức khiến cho gương mặt người khác trở nên vặn vẹo, khóe môi rách ra, máu tươi chảy xuống, giống như là một đóa hoa màu máu yêu nghiệt đang nở rộ.

"Tôi không thể không nói, anh Lê đúng là rất đẹp, ngay cả lúc này vẫn đẹp đến mức khiến cho tôi không nhẫn tâm được, nhưng đáng tiếc là lại trao tim cho nhầm người, trao cho một người không có trái tim. Nếu như không phải là tôi thích phụ nữ, có lẽ là tôi sẽ thương hương tiếc ngọc thay cho em trai mình rồi.

Đoạn Hưng Diệp ngập ngừng một lát, lại cười nói: "Mà vẫn thôi đi, em trai tôi chơi anh một lần là ngán, chắc thân thể này chỉ đẹp thôi chứ không làm được gì cả."

Vệ sĩ xung quanh cũng bật cười theo, dùng ánh mặt hạ lưu rõ mồn một mà nhìn cần cổ trắng nõn lộ ra kia.

Lông mi Lê Lạc run rẩy, anh chầm chậm mở mắt ra, cười yếu ớt:

"Em trai anh hàng to chơi đã, tôi vui khi bị hắn chơi, còn anh thì dựa vào cái gì? Dựa vào thứ hàng vàng vọc héo úa nhỏ như nấm kim châm đó à?"

Động tác của Đoạn Hưng Diệp ngưng lại, đột nhiên hắn ta buông tay ra, đứng người dậy.

Tiếp đó hắn nhấc chân lên, để đế giày da dán lên sườn mặt của gương mặt hết sức sạch sẽ đó, dần dần dùng sức.

Đã đến mức chắc chắn là sẽ đau rồi, nhưng mà người dưới chân vẫn không la đau tiếng nào.

"Anh Lê rất cứng rắn, điểm này tôi rất thích, nhưng mà sự cứng rắn dùng sai chỗ, chính là tự tìm khổ cho mình." Hắn ta vứt bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang, sắc mặt âm u, giọng nói lạnh đến đáng sợ.

"Hôm nay tôi không làm bị thương gương mặt dùng để ăn cơm của anh, đã coi như là khách sáo rồi. Khuyên anh sau này ngoan ngoãn thành thực mà làm đại minh tinh của anh đi, đừng có mà lén lút rúc vào một góc cùng với em trai của tôi nghĩ cách làm sao để quật ngã được tôi."

"Đoạn Minh Dương không có bản lĩnh đó đâu, nó chẳng qua chỉ là một đứa con riêng nửa đường được rước vào nhà, cho dù là được coi trọng hơn nữa thì sao chứ? Những thứ mà ba tôi cho nó, người kế thừa là tôi đây vẫn có thể thu hồi lại được. Huống hồ gì đợi qua hai năm nữa ba tôi không còn thực quyền trong tay, thì mẹ tôi lẽ nào còn tốt bụng giữ lại đứa con của người phụ nữ khác ở trong nhà sao? Tất cả tài sản rồi cũng là của tôi và mẹ tôi thôi."

"Đợi đến cái ngày mà tôi xử lý nó, tôi chẳng muốn xử lý thêm người nữa đâu. Anh Lê, mong anh suy nghĩ cho kĩ, muốn đi theo nó để rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục, hay là quay về ngoan ngoan kẹp đuôi lại mà làm người với ba anh?"

Lê Lạc bị giẫm lên mặt, khó khăn mà mở miệng: "Sao anh biết được... hai năm nữa ba anh... bằng lòng giao thực quyền lại cho anh chứ..."

"Đây là chuyện nhà chúng tôi, không cần anh lo."

Đoạn Hưng Diệp giống như là đang giẫm lên điếu thuốc mà giẫm giẫm lên gương mặt anh, tiếp đó hắn thả chân xuống, chỉnh lại bộ đồ tây vốn dĩ là không có nếp nhăn gì cả kia, vẫy tay với vệ sĩ. Vệ sĩ lập tức buông người đang nằm trên đất ra theo lệnh, vác mấy người bị đánh ngất lên, rồi lặng lẽ rời đi trước bằng cửa sau của khu triển lãm.

Trước khi Đoạn Hưng Diệp mở cửa bước ra ngoài, quay đầu lại bổ sung một câu: "À đúng rồi, anh Lê có rảnh để điều tra hôm nay tại sao tôi không đi giải Hoa Khúc, vậy thì không bằng là đi điều tra sao hôm nay em trai tôi lại đi lễ Hoa Khúc đi."

Cửa kêu "Ầm" một tiếng rồi đóng lại, trong phòng nghỉ nhanh chóng yên ắng trở lại, chỉ còn lại người đang nằm thở hồng hộc.

Lê Lạc run rẩy ôm lấy bụng bị đánh bầm dập, chầm chậm cuộn lại thành một cục, xương cốt khắp người anh đang đau đớn, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa, buông hàm răng cắn chặt ra, phát ra những tiếng đau đã nhịn từ lâu, kéo dài và yếu ớt, giống như là người rơi vào vũng bùn sắp chết vậy.

Không biết là trôi qua bao lâu, có lẽ là vài phút, cũng có lẽ là một tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi mồ hôi lạnh trước trán anh hoàn toàn bay đi hết, trên mặt có lại chút màu máu, anh mới chống tay lên góc bàn, loạng choạng mà đứng dậy.

Tiếp đó, anh nhấc tay lên, lại cho tay vào túi một lần nữa giống như trước khi bước vào cửa vậy.

Lấy cái bút ghi âm đã mở từ lâu ra, ấn nút tạm dừng.

*: Hưng Nghiệp đồng âm với Hưng Diệp (đều đọc là Xing Ye), Vang danh và Minh Dương đồng âm (Đều đọc là Ming Yang), hai đứa con mang tên có nghĩa là muốn giúp cho ông ta làm sự nghiệp thăng tiến và danh tiếng vang xa khắp nơi.