Chương 9

Văn Lĩnh trong lòng sửng sốt, anh không biết lúc này tại sao thời gian không quay lại. Anh nói nặng lời như vậy , vậy mà một chút phản ứng cũng không có?

Những lời nói của Văn Lĩnh quả thật rất tổn thương, hơn nữa cũng không thể nói ai có lỗi trong chuyện này, nhưng chính sự tức giận và suy nghĩ thời gian sẽ quay lại khiến anh nói mà không lựa lời. Sau khi phát tiết xong, anh không nói gì thêm, quay đầu đi trong im lặng.

Dựa theo tính tình của Văn Lĩnh, anh sẽ không tức giận trong tình huống như vậy, mà sau khi nói vài lời khó nghe, anh dường như cũng phát hiện những lời này thật sự không ổn, cho nên anh quay đầu đi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Rất khó để nói tâm tình của Lô Kinh Hồng hiện tại là như thế nào, kỳ thật nguyên bản y cũng dự đoán được Văn Lĩnh sẽ không nói được điều gì tốt đẹp vào lúc này, chẳng qua vẻ mặt mất tự nhiên của Văn Lĩnh, y ngoài ý muốn ngây ngẩn nửa giây.

Không biết vì lý do gì, Lô Kinh Hồng cảm thấy Văn Lĩnh lúc này đang nghiêng đầu, trong lòng có một tia mềm mại khó hiểu.

( Nhử: anh ume em nó quá rồi ╮ ( ̄_ ̄) ╭ )

Y đi lên vài bước, cầm lấy tay Văn Lĩnh nói xin lỗi, "Thực xin lỗi, lãng phí rất nhiều thời gian của em."

Văn Lĩnh rút tay ra một chút, cúi đầu "Ân" một tiếng, cũng không nói gì khác.

Giữa trưa ăn đều là cua, ăn hơn một tiếng, Lô Kinh Hồng cơ bản không có ăn mấy miếng, toàn bộ quá trình đều ngồi xử lý cua cho Văn Lĩnh, thịt trong mỗi chiếc chân cua đều đuoẹc bóc cẩn thận, hoàn hoàn chỉnh chỉnh bỏ vào đĩa Văn Lĩnh, tay anh hầu như không dính chút dầu mỡ nào.

Văn Lĩnh ăn uống rất vui vẻ, ngon miệng lại thoải mái. Đương nhiên anh cũng tượng trưng nói với Lô Kinh Hồng một câu,"Không cần phải lo lắng cho tôi, anh cũng tự mình ăn đi". Nhưng là Lô Kinh Hồng chỉ cười cười trả lời "Em ăn xong tôi lại ăn", Văn Lĩnh liền tiếp tục yên tâm thoải mái hưởng thụ Lô Kinh Hồng phục vụ vó ý tứ bồi thường.

Văn Lĩnh cảm thấy Lô Kinh Hồng ít nhất có một điểm nói không sai, cua ở đây thực sự rất ngon, hương vị thuần khiết tự nhiên mà trong khách sạn không thể so sánh được. Ban đầu anh không có ấn tượng tốt về một trang trại hẻo lánh như vậy, nhưng mà lần này ấn tượng đã thay đổi không ít.

Bởi vì biết Văn Lĩnh thích ăn, lúc rời đi Lô Kinh Hồng còn mua mấy cân đồ sống mang về, sau đó làm cho anh ăn. Bọn họ mượn xe chủ tiệm để lái về thành phố, ngày hôm sau đương nhiên phải trả lại. Văn Lĩnh nguyên bản tính toán tùy tiện thuê một người lái xe tới đó, Lô Kinh Hồng lại nói y có thời gian để đi, liền nhận việc này.

Văn Lĩnh hỏi y, "Vậy anh về bằng cách nào?"

Lô Kinh Hồng nói, "Có một người bạn tình cờ đi ngang qua đó, tôi đi nhờ xe anh ta là được."

Văn Lĩnh không có ý kiến.

Thời gian: ngày 24 tháng 10 năm 20XX. Địa điểm: . . . . . .

Văn Lĩnh sau khi về nhà liền đem sự tình hôm nay ghi chép lại, cuối cùng anh viết: không có xuyên về.

Hắn bắt đầu so sánh từ bản ghi chép, có những tình huống sau:

Anh đề nghị chia tay với Lô Kinh Hồng.

Anh hoài nghi chất vấn Lô Kinh Hồng đối với anh bỏ thuốc.

Anh bị nghi ngờ ở bên ngoài có... một nữ nhân.

Anh không đồng ý với Lô Kinh Hồng về quan niệm tiền bạc

Sau đó chính là hôm nay, anh đem Lô Kinh Hồng mắng một chút, nhưng là không có quay về. (là thời gian quay trở về)

Điểm chung của những điều này dường như khá rõ ràng, đó là anh đã làm Lô Kinh Hồng không vui và khó chịu, chính xác hơn là anh đã làm tổn thương Lô Kinh Hồng, khiến cho tình cảm của hai người bị rạn nứt.

Chính là vẫn có một số điểm nghi hoặc, thứ nhất là, quan niệm tiền bạc của anh sao lại tổn thương đến Lô Kinh Hồng? Lúc đó, những gì anh nói cũng chỉ có mấy từ a. Thứ hai chính là hôm nay, cho dù anh nói nặng lời như vậy thời gian cũng không quay ngược trở lại, lý giải duy nhất chính là, bản thân Lô Kinh Hồng cũng không cảm thấy bị anh làm tổn thương. Nghĩ đến hình ảnh người luôn chăm chỉ và không bao giờ phàn nàn này, Văn Lĩnh cảm thấy tám phần chính là như vậy, có lẽ Lô Kinh Hồng sau khi bị anh mắng, ngược lại thật sự tự kiểm điểm về lỗi của mình.

Không chừng còn ở trong đầu tự đánh bản thân.

Văn Lĩnh nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút cảm xúc không thể giải thích được —— Lô Kinh Hồng người này, nên nói như thế nào đây, hình như y luôn tràn đầy một loại cứng đầu ngu ngốc.

Chỉ là một mối tình thôi, sao lại để tâm như vậy?

Không chỉ ngốc, mà còn đần độn.

Tương tự như Lô Kinh Hồng, trả giá quá nhiều về tình cảm sẽ khiến Văn Lĩnh phiền chán trong lòng, làm cho anh cảm thấy phạm vi của mình đang bị người khác mơ ước, như vậy rất nguy hiểm, nếu đi xa hơn có thể vượt qua giới hạn của không gian riêng tư, Văn Lĩnh tuyệt sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

Yêu và quan hệ tìиɧ ɖu͙© chỉ là nhu cầu của con người, hai điều này không thể tránh khỏi nhưng phải bảo trì ở khoảng cách an toàn—— tựa như làʍ t̠ìиɦ nhất định phải đeo bαo ©αo sυ. Văn Lĩnh chính là nghĩ như vậy.

Thật ra trong lòng Văn Lĩnh vẫn có một ít cảm xúc không rõ ràng, nhưng anh không biết nó là gì, liền coi đó là một loại chán nản.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lô Kinh Hồng đi trả xe, sau khi rời nhà hàng đi bộ hơn mười phút, đứng ở ven đường đợi không bao lâu liền thấy Quan Thành lái một chiếc xe vận tải đến đây.

Quan Thành lái một chiếc xe tải lớn màu xanh lam đậu bên cạnh anh, thò đầu ra nói, "Lên xe."

Lô Kinh Hồng từ bên kia mở cửa xe ngồi trên ghế phó lái. Quan Thành lái xe vào thành phố, cũng không có hỏi anh tại sao lại ở chỗ này, chỉ hỏi một câu, "Đi nơi nào?"

Lô Kinh Hồng nói, "Tôi về nhà, cậu có thể thả tôi ở ga tàu điện ngầm, nhà tôi và Thành phố nội thất là hai hướng, cậu có thể quay lại cửa hàng."

Quan Thành gật đầu không nói gì.

Lô Kinh Hồng cùng Quan Thành là bạn bè đã nhiều năm, nhưng bởi vì tính cách Quan Thành trầm mặc ít nói, hắn luôn tỏ ra không thân quen với một ai. Quan Thành thích làm nghề mộc, tự mở một cửa hàng nội thất ở thành phố nội thất, bởi vì tay nghề giỏi, cho nên kinh doanh không tồi, Lô Kinh Hồng rảnh rỗi cũng sẽ ngồi thiết kế mẫu đồ nội thất cho hắn.

"Văn Thu gần đây có khỏe không?" Lô Kinh Hồng hỏi hắn.

Tằng Văn Thu là bạn gái của Quan Thành đã được 5 năm, bộ dáng là một mỹ nhân, tính cách cũng ôn nhu hào phóng, cùng Quan Thành xem như thanh mai trúc mã. Sau khi Tằng Văn Thu tốt nghiệp trung nói muốn học vũ đạo, Quan Thành liền tiết kiệm tiền cho cô đi học. Cô cũng có tài năng ở phương diện này, ngắn ngủn hai năm đã trở thành thành viên cốt cán của đoàn múa, hàng năm đi cnhiều nơi diễn xuất.

Quan Thành nói tới Tằng Văn Thu vẻ mặt nhu hòa không ít, "Đi biểu diễn, hai ngày nữa sẽ trở về."

Lô Kinh Hồng thấy bộ dáng của Quan Thành cũng cao hứng, y cười trêu chọc một câu, "Nói đến Văn Thu, thái độ của cậu liền khác hẳn."

Quan Thành không trả lời, bất quá cũng nở nụ cười.

-----------------------------------------------moah

Nhử: Ằng nhăng ằng nhăng ằng nhăng

Truyện này nhiều từ khó hiểu quá đi, tui sắp trĩ đến nơi rồi (ノ Д`)

Gato quá, cũng muốn ăn cua bỏ vỏ:)