Chương 4

Chương 4

Tâm lý như vậy rất phổ biến: khi bạn bắt đầu hoài nghi một người, như vậy tất cả hành động của người đó ở trong mắt bạn đều tràn ngập cổ quái, ngay cả một tiếng ho khan, một cái hắt xì đều như mưu đồ gây rối.

Văn Lĩnh cũng là nghĩ như vậy.

Sau khi ăn tối, Lô Kinh Hồng ở phòng bếp rửa chén, Văn Lĩnh khẽ đẩy cửa phòng ngủ của Lô Kinh Hồng ra. Anh không mấy khi vào đây, bởi vì tiến vào phòng ngủ cá nhân là cần một loại quan hệ càng thân mật hơn, mà anh cùng Lô Kinh Hồng hiển nhiên không phải.

Ngoài máy tính, trên bàn làm việc màu vân gỗ còn được đặt mấy thứ mà Văn Lĩnh không biết, đại khái đều là công cụ vẽ tranh của Lô Kinh Hồng —— Văn Lĩnh cũng không có hứng thú tìm hiểu. Trừ cái đó ra chính là sách, album ảnh, bản phác thảo trải đầy trên bàn. Anh tìm trên bàn làm việc không thấy gì, nhanh chóng di chuyển đi tìm chỗ khác, cuối cùng ở chiếc bàn bên trái đầu giường, anh tìm thấy hai lọ thuốc nhỏ nằm sau trong ngăn tủ thứ hai. Trên lọ có gi: triazolam và diazepam. Làm một bác sĩ, anh biết được là hai lọ thuốc này đều là thuốc thôi miên trong y tế, thậm chí có thể khiến người bệnh hôn mê và ngất xỉu nhanh chóng sau khi uống.

Lô Kinh Hồng vô duyên vô cớ sao lại mua loại thuốc này, hơn nữa còn giấu ở chỗ sâu trong ngắn kéo, rõ ràng là không muốn bị phát hiện. Nghĩ đến những chuyện anh gặp phải mấy ngày nay, Văn Lĩnh chỉ cảm thấy màu nóng cuồn cuộn, trong đầu càng hiện rõ một ý nghĩ: Lô Kinh Hồng bỏ thuốc anh!

Anh nắm chặt hai lọ thuốc, đi thẳng về phía phòng bếp, đúng lúc Lô Kinh Hồng đưa lưng về phía anh, trước mặt đặt hai ly mước, mà Lô Kinh Hồng chính là thả viên thuốc màu trắng vào bên trong một ly, viên thuốc lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tan nhanh ra.

"Anh đang làm cái gì?" Văn Lĩnh đi qua, đứng ở phía sau Lô Kinh Hồng lớn tiếng hỏi.

Lô Kinh Hồng quay đầu lại, vừa định nói, Văn Lĩnh vẻ mặt không đổi truy hỏi, "Chén nước này, anh tính toán cho ai uống?"

Lô Kinh Hồng nghi hoặc, "Tôi chính mình uống, bởi vì tôi ——"

"Cái này thì sao?" Văn Lĩnh nghiêm mặt nhìn y, cắt ngang lời nói, giơ hai lọ thuốc trong tay lên trước mặt y, gằn từng tiếng chất vấn, "Đây đều là thuốc thôi miên, triazolam là một loại ma túy nặng có thể khiến cho người dùng ngất xỉu và hôn mê, dễ ghê nghiện, dùng lâu dài thậm chí có thể gây trầm cảm, rối loạn tâm thần. cái này đều là anh dùng cho chính mình sao?"

Anh nhấn mạnh hai từ "chính mình", trong lời nói toàn là ác ý và tàn nhẫn.

Nghe đến đây Lô Kinh Hồng liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Văn Lĩnh, y cau mày, mặt không chút thay đổi nhìn vào ánh mắt của anh, giọng điệu luôn ôn nhu lúc này lại trở nên sắc bén, "Em là nghĩ, tôi đối với em dùng loại thuốc này? Em cảm thấy là tôi sẽ hại em, phải không?"

Văn Lĩnh cũng không chịu thua kém trừng mắt nhìn y, hừ lạnh một tiếng vừa định nói chuyện, nhưng một giây sau đột nhiên ngất đi. Đợi cho anh khôi phục ý thức thì phát hiện đã quay trở về thời điểm mới tìm được hai lọ thuốc kia.

ĐM!

Văn Lĩnh nhịn không được ở trong lòng chửi thề. Anh không hiểu tại sao lại thế này, rõ ràng anh không có nói đến chuyện chia tay, vì cái gì lại quay trở lại?! Anh thậm chí không biết được ý thức của mình có bình thường hay không. Lô Kinh Hồng rốt cuộc đã đối với anh dùng bao nhiêu thuốc! Anh giận không thể nén lại đi tìm Lô Kinh Hồng lý luận, nhưng là không đợi anh nói xong lại đã trải qua một lần lặp lại thời gian, mãi đến lần thứ năm lặp lại anh mới sững người. Anh không xác định được chính mình hiện tại có bình thường không, chuyện đã xảy ra là thật hay vẫn ảo giác. Nhưng có nột điều kì lạ đến khó tin, thuốc có thể khiến anh chóng mặt hoa mắt liên tục, nhưng sự lặp đi lặp lại vô tận này thì sao?

Sự lý trí và linh cảm mơ hồ làm anh nhận ra có thể đó là thái độ của anh. Anh cần thăm dò khéo léo, thay vì cường ngạnh chất vấn.

Anh cầm hai lọ thuốc đi ra khỏi phòng, trong lòng không nói nên lời, lại thấy Lô Kinh Hồng một lần nữa cho thuốc vào cốc, anh hết sức bảo trì giọng điệu hỏi, "Anh đang làm cái gì?"

Lần thứ sáu, Lô Kinh Hồng quay đầu lại như mọi lần trước, chẳng qua lần này rốt cục đầy đủ thời gian nói chuyện. Y mỉm cười đáp, "Gần đây có chút cảm mạo, tôi dùng viên sủi VC pha vào cốc nước để uống."

Văn Lĩnh ngây ngẩn cả người, đáp án này anh chưa từng nghĩ tới. Anh rướn người ngửi ngửi, nó thực sự có mùi giống vitamin C. Lô Kinh Hồng thấy anh như vậy liền hỏi, "Em cũng muốn uống sao?"

Văn Lĩnh vẻ mặt phức tạp lắc đầu, dừng một chút lại hỏi, "Anh gần đây giấc ngủ không tốt sao?"

Lô Kinh Hồng nói không có, Văn Lĩnh liền đem hai lọ thuốc đưa cho y xem, "Tôi ở trong phòng anh muốn tìm bấm móng tay, vô tình thấy được hai lọ này. Anh vì cái gì mua thuốc này?"

Lô Kinh Hồng sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc, y hồi tưởng một chút nói, "Em không tìm ra đến tôi đều đã quên mình từng mua thuốc này. Những thứ này đã mua hơn một năm trước, trong một lần tai nạn, tôi bị một người say rượu lái xe tông gãy chân, nhiều khi đau đến mưc khó ngủ. Tôi liền mua thuốc hỗ trợ giấc ngủ và thuốc giảm đau, trước kia từng cùng em nói câu vài câu, em có nhớ rõ không?"

Làm sao có thể nhớ rõ.

Những điều Lô Kinh Hồng nói căn bản đều bị trở thành gió thoảng bên tai, sau khi ngoái tai liền quên.

Văn Lĩnh nhất thời không lên tiếng, như bị ai dội một gáo nước lạnh, cho nên tự cho mình là đúng nghi ngờ và lời ép hỏi đều trở thành trò cười nhạo báng nhất, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Lô Kinh Hồng chỉ vào dãy số trên lọ nói với anh, "Em xem ngày sản xuất ở đây, vẫn là năm ngoái."

Văn Lĩnh nhìn thoáng qua, "Ân."

Quả thật là năm ngoái.

Càng ngày càng buồn cười . Trừ bỏ buồn cười còn sự thất vọng và vô lực bao trùm, khả năng này đã bị bác bỏ, nguyên nhân thật sự càng khó tìm. Sự cáu kỉnh trong lòng tích tụ từng tầng chồng lên nhau cần một nơi phát tiết. Anh muốn bộc phát tính khí mà không cần để ý đến hình tượng, muốn tìm một người mắng đến thích, nhưng sau những gì xảy ra vừa rồi, anh cũng đã lấy lại được lý trí.

Hắn không nên giận chó đánh mèo với những người vô tội, anh không nên như vậy đối xử với Lô Kinh Hồng. Nhưng là ai có thể làm giảm bệnh trạng của anh?

"Văn Lĩnh." Lô Kinh Hồng tựa hồ vui vẻ lại có hứng thú nhìn anh nói, "Em là đang quan tâm tôi sao?"

Văn Lĩnh thấp giọng đáp một câu, từ chối cho ý kiến. Anh rũ mắt, xoay người đi tới sô pha lấy áo khoác, "Đột nhiên nhớ tới có chút việc, tôi đi trước."

"Từ từ." Lô Kinh Hồng cầm lấy một cái túi đã chuẩn bị sẵn từ phòng bếp đưa cho anh, "Trước em nói muốn ăn dâu tây nên tôi đã mua, đều đã rửa sạch, có thể trực tiếp ăn." ( Ỏoooooooo~^~)

Văn Lĩnh mang giày nhận lấy, không nói lời nào mở cửa, chuẩn bị ra ngoài.

Lô Kinh Hồng đứng ở bên cạnh, cúi người ôm lấy anh, "Đi đường cẩn thận." Sau khi nói xong y đột nhiên nhớ tới cái gì lại bồi thêm một câu: "Tôi phía trước có cái tác phẩm dự thi đoạt giải, em có thời gian chúng ta cùng ăn một bữa cơm chúc mừng nhé?"

Văn Lĩnh trầm mặc một chút rồi đáp, "Gần đây phòng khám đều bề bộn nhiều việc."

"Không sao, công tác quan trọng hơn, cũng chỉ là một cái giải thưởng nhỏ mà thôi." Lô Kinh Hồng có che dấu bộ dáng thất vọng, nhún vai.

"Ân, gặp sau." Văn Lĩnh đi ra cửa, trong lòng do dự nửa giây. Trong mắt chợt lóe, cự tuyệt Lô Kinh Hồng sẽ không làm thời gian lặp lại.

Phát hiện này khiến tâm trạng vốn bị đè nén bấy lâu nay của anh tốt lên một chút, cuối cùng anh cũng tìm được một lỗ hổng.