Chương 10

Văn Lĩnh đang đi làm thì nhận được điện thoại của mẹ anh, Uông Nguyệt Văn, hẹn anh giữa trưa gặp mặt.

Đây là một chuyện kỳ lạ, Uông Nguyệt Văn sau khi tái hôn liền định cư ở nước ngoài, một năm số lần cùng Văn Lĩnh nói chuyện có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng đừng nói là cố ý về nước gặp anh. Công bằng mà nói, Văn Lĩnh căn bản không muốn nhìn thấy bà, dùng mối quan hệ mẹ con để miêu tả anh và Uông Nguyệt Văn quả thực là kém xa vạn dặm, nói là người xa lạ hay kẻ thù thì càng đúng hơn.

Bọn họ đểu không muốn gặp đối phương.

Văn Lĩnh chán ghét cả Uông Nguyệt Văn lẫn Uông gia. Uông Nguyệt Văn có lẽ cũng không thích đứa con ruột Văn Lĩnh này, còn không mong đợi anh sinh ra.

Nhưng hai người họ cũng thoát không được mối quan hệ huyết thống của mình.

Cho nên Văn Lĩnh vẫn đến quán cà phê có hẹn với Uông Nguyệt.

Văn Lĩnh đi vào quán cà phê, không tốn công liền nhìn thấy Uông Nguyệt Văn mặc một chiếc váy xuông màu đen, anh đi đến ngồi đối diện bà.

Uông Nguyệt Văn trang điểm tinh tế mà xinh đẹp, tóc dài búi ở sau đầu, làn da vẫn như cũ trắng nõn sáng bóng, đôi bông tai mã não màu lam với đuôi khổng tước khẽ đung đưa trên cổ theo cử động của bả —— không giống với một người phụ nữ đã gần 50, nhưng mà thế này mới giống Uông Nguyệt Văn.

Thấy Văn Lĩnh ngồi xuống, người phục vụ đang đợi đi tới ngay lập tức. Văn Lĩnh gần đây rất ít đến quán cà phê, dưới sự ảnh hưởng của Lô Kinh Hồng, anh đã uống nhiều loại trà hơn. Nhưng anh vẫn theo sở thích trước đây gọi một cốc Mandheling.

Văn Lĩnh bỏ qua lời chào hỏi, trực tiếp mở miệng, "Tìm tôi có việc gì?"

Uông Nguyệt Văn cũng không vòng vo, "Em trai cậu tháng sau đính hôn, cậu bớt chút thời gian tham gia."

Văn Lĩnh kéo kéo khóe môi, ngữ điệu càng thêm lạnh lùng, "Bà vẫn là trực tiếp nói cho Lưu Chí Viễn, tôi không nhớ rõ em trai tôi là ai a."

Uông Nguyệt Văn sắc mặt không thay đổi tiếp tục nói, "Chú Lưu của cậu muốn tiệc đính hôn này cả gia đình đều phải có mặt. Cậu là anh của Chí Nguyên, cũng không làm gì nhiều, chỉ cần ở bữa tiệc phát biểu một đoạn, bản thảo đã được viết tốt rồi, cứ thế làm theo là được."

"Tôi ở đây công việc bận rộn, không có thời gian." Văn Lĩnh cầm cốc lên nhấp một ngụm cà phê.

Uông Nguyệt Văn cũng không tức giận vì bị từ chối, nhưng giọng điệu vẫn có phần không được nghi ngờ, "Công việc của cậu có thể tùy tiện nhờ ai đó thay thế là được, nhưng tiệc đính hôn không thể thay thế. Nếu cậu không có mặt trong lễ đính hôn của Chí Nguyên, người khác sẽ chỉ trích Uông gia chúng ta, sẽ nói chúng ta có mâu thuẫn, truyền đi không dễ nghe, cậu cũng biết danh tiếng thường quan trọng hơn tiền bạc."

Văn Lĩnh trào phúng cười, "Tôi không mang họ Uông."

Uông Nguyệt Văn vung tay lên, "Nhưng cậu mang dòng máu nhà họ Uông. Văn Lĩnh, không bằng như vậy đi, ta lấy danh nghĩa của cậu quyên tặng cho bệnh viên một lô thiết bị y tế nhập khẩu, đổi lại cậu cùng ta tới tham gia lễ đính hôn."

Văn Lĩnh đột nhiên cảm thấy cuộc đối thoại của bọn họ vô cùng nực cười, anh đối với Uông Nguyệt Văn khách khí cong khóe môi, "Bà Uông, bà quyên góp hay không là việc của bà, quyên nhiều hay ít, muốn quyên như thế nào cùng tôi không có một chút quan hệ. Công việc của tôi cũng không phải tùy tiện liền có thể thay thế, ngượng ngùng, tiệc đính hôn tôi không đến được ."

Nói xong, anh đứng lên thanh toán, đi ra khỏi quán cà phê.

Văn Lĩnh sau khi trở về phòng khám liền pha một tách trà cho mình. Anh vừa chậm rãi uống vừa nghĩ đến ly Mandheling không ngọt không đắng trong quan cà phê vừa rồi, ngọt không đủ nồng, đắng không đủ đậm. Anh không biết tại sao ngày trước mình lại thích, ít nhất bây giờ anh cảm thấy tùy tiện pha một loại trà không biết tên hương vị đều tốt hơn nhiều so với ly cà phê kia.

Kỳ thật tâm trạng anh có chút cáu kỉnh, không bình tĩnh như về ngoài, chủ yếu là do cùng Uông Nguyệt Văn gặp mặt. Uông Nguyệt Văn cùng người Uông gia đều giống nhau, thái độ luôn vênh váo tự đắc cùng giọng điệu ra lệnh khiến người khác không thoải mái. Đại khái là tiền tài mang đến cho họ cảm giác ưu việt, làm cho một nhà bọn họ đều toát ra một loại hơi thở tài trí hơn người.

Ngay cả khi bản thân có sai đi chăng nữa.

Hơn hai mươi năm trước là như vậy, hơn hai mươi năm sau vẫn là như vậy. Uông Nguyệt Văn tùy ý hủy đi một cuộc hôn nhân, hủy đi cuộc sống của một người, hủy đi một gia đình, nhưng vẫn giống như bây giờ đúng lý hợp tình, không cho là mình làm sai gì cả. Dường như chỉ có cuộc sống của bà mới là quan trọng, còn của người khác đều có thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Văn Lĩnh bị bà vứt bỏ từ năm ba, bốn tuổi, khi còn nhỏ vẫn ôm ảo tưởng về người mẹ Uông Nguyệt Văn này, nhưng khi lớn rồi lại đem ảo tưởng này bỏ đi, cuộc sống của anh cũng không cần vai diễn người mẹ này.

Tuy nhiên khi gặp mặt trong lòng vẫn có dao động, cho dù không nói ra, anh vẫn không ngừng oán giận Uông Nguyệt Văn. Nhưng kỳ thật, anh lại bất lực vì cái gì cũng không thay đổi được, chỉ còn lại một sự cáu kỉnh không giải thích được đang tích tụ từng ngày.

Buổi chiều, Văn Lĩnh đến gặp bác sĩ tâm lý mà anh đã hẹn vào tuần trước.

Bác sĩ này nghe nói là rất nổi tiếng trong giới. đầu Đầu tiên là yêu cầu anh điền vào một vài mẫu đơn, liến mất nửa giờ để viết xong, tiếp theo thông suốt kín đáo phân tích nói anh trước mắt tinh thần không ổn định, có đôi khi xuất hiện ảo tưởng. Văn Lĩnh lại một lần nữa cường điệu đây đều là những việc có thật, anh cố gắng hết sức để lời nói của mình thuyết phục hơn, nỗ lực miêu tả mỗi một chi tiết. Nhưng bác sĩ sau khi nghe xong lại nói tình huống này có thể đã từng xảy ra, mà tiềm thức của anh lại quên, cho nên có thể cần một cuộc thôi miên.

Văn Lĩnh đồng ý , anh lúc này cái gì cũng đồng ý. Sau khi thôi miên, bác sĩ tâm lý vẫn là không có đưa ra kết quả xác thực, chỉ nói tình huống của anh đặc biệt hi hữu, ám thị tâm lý rất nghiêm trọng, hơn nữa anh rất khắng cự khi kể lại quá khứ của mình cho nên quá trình điều trị không dễ dàng và cần thời gian. Sau đó lại kê cho anh một ít thuốc hàng ngày, hẹn lịch tái khám

Văn Lĩnh không định uống những loại thuốc này, cũng không định đi khám lần nữa. Dù là bác sĩ thần kinh hay bác sĩ tâm lý, đều nghĩ những lời anh nói chỉ là tưởng tượng, cho rằng tinh thần anh có vấn đề, không ai tin mọi chuyện là thật thì tiếp tục trị liệu cũng không có ý nghĩa gì.

Tâm lý trị liệu không những không làm bệnh tình của anh thuyên giảm, ngược lại đem đáy lòng đã tích đầy phiền muộn của anh đẩy đến giới hạn bùng nổ, khiến hơi thở trong lòng anh như bị tắc nghẽn ở cổ họng, không thể thoát ra.

--------------------------------------------------moah

Nhử: Thật là dài quá a~ T^T