Chương 21: Ngủ ngon, chồng

Cô bất động tại chỗ trong một lúc lâu.

Kiều Ngự Sâm hét lên: "Cô ngơ ra đó làm gì, còn không mau đi?"

Cô đứng dậy ủ rũ đi theo.

Nhìn bóng lưng anh, từ tận đáy lòng cô thấy ghê tởm.

Không được, cô không muốn anh ta, tuyệt đối không để anh ta thành công.

Nghĩ ra điều gì, cô chớp mắt, có cách rồi.

Hai người lần lượt vào phòng, dì Tào đã chuẩn bị xong bữa tối.

"An tiểu thư, bữa tối đã sẵn sàng."

"Dì Tào, cám ơn dì đã vất vả, lấy cho cháu thêm một đôi bát đũa, tối nay Kiều tổng sẽ ăn luôn ở đây."

"Được."

Bữa tối rất thanh đạm.

Sau khi phẫu thuật, An Nhiên không ăn được đồ gì quá nhiều thịt.

Kiều Ngự Sâm cũng không gắp món nào, chỉ ngồi cùng cô ăn cơm.

Sau khi ăn xong, dì Tào dọn bàn rồi được Kiều Ngự Sâm sắp xếp cho bà rời đi.

Ngay khi dì Tào rời đi.

Kiều Ngự Sâm mím môi nhìn An Nhiên: "Cô tắm trước, hay là tôi tắm trước, hay là cùng nhau tắm?"

An Nhiên bình tĩnh cười: "Kiều tổng, tôi là bệnh nhân vừa cắt gan cứu người."

"Tôi đã hỏi bác sĩ, trường hợp của cô, chỉ cần không quá mệt mỏi là được."

An Nhiên nghiến răng chuẩn bị sẵn sàng.

"Kiều tổng không sợ, tôi giống lần trước không từ biệt rời đi sao?"

"Đây là nhà của cô."

An Nhiên gật đầu: "Ừm, cũng có lý, vậy tôi đi tắm trước."



Cô nói rồi bước lên lầu.

An Nhiên đoán rằng Kiều Ngự Sâm sẽ không đợi cô ở bên ngoài mãi.

Dù sao, đã có hai lần kinh nghiệm.

Cô ấy tắm rất chậm, rất chậm.

Lâu đến nỗi cô bị chóng mặt trong bồn tắm.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa nặng nề, "Có cần tôi vào tắm cho không?"

"Giờ tôi ra ngay đây."

Cô mặc áo choàng tắm, đặt điện thoại lên bồn rồi bước ra ngoài.

Quả nhiên, anh cũng đã tắm rửa xong, dưới người chỉ quấn một cái khăn tắm.

Anh tà ác cong môi, bế ngang cô lên, đi đến bên giường đặt cô xuống.

"Cô không phản kháng?"

"Kháng cự có ích không?"

"Vô dụng thôi."

"Vậy thì hà cớ gì phải kháng cự đổ mồ hôi, khiến cả hai người đều không vui", cô chỉ vào đèn: "Tôi chỉ xin Kiều tổng, tắt đèn đi."

Kiều Ngự Sâm vòng tay qua người cô và tắt đèn.

An Nhiên thở ra một hơi, nhắm mắt lại.

Nụ hôn của Kiều Ngự Sâm rơi xuống, gần như khiến cô nghẹt thở.

Trong lòng An Nhiên chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, hai tay kéo chặt ga trải giường, không phản ứng cũng không phản kháng.

Cô thầm đếm trong lòng, một, hai, ba... hai mươi bảy.

Điện thoại di động của Kiều Ngự Sâm reo.

Lúc đầu, Kiều Ngự Sâm không thèm để tâm.

An Nhiên đẩy vai anh: "Anh nghe điện thoại đi, dù sao đêm cũng dài, còn nhiều thời gian."

Trong bóng tối, tiếng khịt mũi lạnh lùng của Kiều Ngự Sâm truyền đến.



Anh đứng dậy khỏi người cô, cầm điện thoại lên nghe.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng kêu nhỏ nhẹ của An Tâm.

"Ngự Sâm."

"Có chuyện gì?"

"Ngự Sâm, em nhớ anh, em vẫn luôn đợi anh, sao tối nay anh không tới thăm em, có phải anh... ghét em rồi, vì để được sống, đã dùng gan của Nhiên Nhiên, có phải anh cũng cảm thấy em rất đáng ghét."

Kiều Ngự Sâm cau mày, một sự thiếu kiên nhẫn thoáng qua trên khuôn mặt anh ta: "Đừng nghĩ linh tinh, tối nay anh có việc."

"Em muốn gặp anh, giờ anh tới chỗ em được không, Ngự Sâm, một ngày không nhìn thấy anh, em đều không sống được, em biết em rất phiền, nhưng... nhưng là do em, khụ khụ khụ."

"Bị cảm lạnh rồi?"

"Buổi chiều gió hơi to, em thấy hơi lạnh."

Anh xuống giường bật đèn: "Ai đưa em ra ngoài, đợi anh đến ngay."

Sau khi cúp điện thoại, anh ném điện thoại lên giường và bắt đầu mặc quần áo.

An Nhiên đã quấn chăn kín mít rồi.

Cô nhìn động tác gấp gáp của anh: "Xem ra lần này tôi không phải người chạy, chúng ta hòa nhau rồi."

Kiều Ngự Sâm liếc cô một cái: "Nghỉ ngơi sớm đi."

"Được, ngủ ngon nha, chồng."

An Nhiên mím môi cười, vẻ mặt lạnh lùng xa cách.

Đây là vẻ ngoài Kiều Ngự Sâm ghét nhất.

Tuy nhiên, anh không quan tâm đến điều đó, nhặt chiếc túi của mình và rời khỏi phòng.

Nghe thấy dưới lầu có tiếng xe, An Nhiên đứng dậy, quấn áo choàng đi vào phòng tắm.

Cô nhặt điện thoại trên bồn rửa mặt.

Số của An Tâm được hiển thị trên màn hình.

Vừa rồi, trước khi ra khỏi phòng tắm, cô đã bấm số của An Tâm...