Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Satan Tổng Tài, Đừng Yêu Tôi!

Chương 17: Nụ cười giả tạo, thật khiến người khác chán ghét

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ bên cạnh, giọng nói của An Triển Đường vang lên: "Ngự Sâm?"

Kiều Ngự Sâm định thần lại và quay đầu nhìn ông.

Anh rời khỏi cửa phòng của An Nhiên, đi về phía An Triển Đường: "An tổng, có chuyện gì?"

An Triển Đường quan tâm liếc nhìn cửa phòng An Nhiên, sau đó nói: "Tâm Tâm tỉnh rồi, nó muốn gặp cậu, cậu có thể đi gặp con bé không?"

Kiều Ngự Sâm đút hai tay vào túi rồi rời đi.

Đi được vài bước, như suy nghĩ điều gì, anh quay lại nhìn An Triển Đường.

"An tổng, ông nhận nuôi An Nhiên là vì nhóm máu của cô ấy giống với Tâm Tâm à?"

An Triển Đường không ngờ Kiều Ngự Sâm sẽ hỏi câu hỏi này.

Ông im lặng hồi lâu rồi gật đầu.

"Lúc đó An Tâm đâu có bệnh."

An Triển Đường thở dài: "Nhà nội An Tâm có bệnh gan di truyền, đời nào cũng có người chết vì bệnh gan. Ngay cả anh trai của An Tâm cũng chết vì bệnh gan. Sau khi Tâm Tâm ra đời, chúng tôi sợ Tâm Tâm sẽ gặp tai nạn, cho nên tôi tìm được An Nhiên, giữ An Nhiên ở bên cạnh mình."

"Chuyện này An Tâm có biết không?"

"Nó không biết, con bé không biết gì hết."

Kiều Ngự Sâm nhìn biểu cảm của An Triển Đường, một lúc sau mới quay đi thăm An Tâm.

An Tâm cũng được chuyển trở lại phòng bệnh thường sau khi được theo dõi trong ICU trong mười ngày.

Lúc này An Nhiên đã khôi phục rất tốt.

Cô đã có thể tự đi lại một mình.

Khi An Tâm được đẩy trở về phòng, An Nhiên chỉ đi dạo trong hành lang như một thói quen.

Cô nhìn thấy An Tâm được cha mẹ và Kiều Ngự Sâʍ ɦộ tống trở về.



Nó trái ngược hoàn toàn với cảnh cô bị y tá đẩy về một mình ngày hôm đó.

Kiều Ngự Sâm nhìn thấy cô từ xa.

Hai người nhìn nhau, vẻ mặt cô bình tĩnh.

Cô đã không gặp anh ta kể từ khi cô được đưa đến phòng bệnh thường.

Sau một lúc, cô quay người lại và quay về phòng bệnh

Lúc này Lộ Nguyệt hét lên: "Nhiên Nhiên."

An Nhiên nghiến răng, dừng bước, xoay người, khẽ cười.

"Nhiên Nhiên, chịTâm Tâm của con khôi phục rất tốt, cảm ơn con, chị Tâm Tâm của con vẫn luôn nói sau khi xuất viện muốn mời con đi ăn cơm, để cảm ơn."

Cô cười nói: "Chị Tâm Tâm còn chưa biết khi nào mới bình phục, bữa cơm cảm ơn này mà đợi quá lâu thì không hay, hay là để Kiều tổng mời em một bữa cơm thay cho chị Tâm Tâm?"

Lộ Nguyệt ngơ ngác nhìn, sau đó lạnh lùng nhìn An Nhiên.

Con ranh này thực sự dám chống đối bà.

"Aiz, Kiều tổng rốt cuộc cũng không phải người An gia chúng ta, sao có thể quấy rầy Kiều tổng?"

"Nhưng tôi nghĩ Kiều tổng sẽ không ngại đâu, đúng không, Kiều tổng."

An Nhiên nhìn anh cười rạng rỡ.

An Tâm cau mày, quay ra nheo mắt nhìn Lộ Nguyệt với vẻ không hài lòng.

Kiều Ngự Sâm nhướng mày: "Được, An tiểu thư có thể chọn thời gian."

An Triển Đường lạnh lùng liếc An Nhiên một cái, đẩy An Tâm vào phòng bệnh.

Đi đến cửa phòng bệnh, Kiều Ngự Sâm bất giác quay đầu lại nhìn An Nhiên.

Lúc này, cô đang quay lưng với anh, một tay dựa vào tường, một tay che trước người, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Anh cau mày, nữ nhân này ngốc sao?



Không thoải mái, còn ra ngoài đi loanh quanh.

Thu xếp ổn thỏa cho An Tâm, anh lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Trong hành lang không có bóng dáng của An Nhiên.

Anh đến trước cửa phòng An Nhiên nhìn vào, cô đang nằm trên giường quay lưng về phía cửa.

An Nhiên ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra sau lưng, cô nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cô không muốn nói chuyện.

Kiều Ngự Sâm đi đến phía sau cô, "Tôi biết cô không ngủ."

An Nhiên mở mắt, nằm nghiêng nhìn anh, khẽ mỉm cười: "Anh chàng bận rộn, đã lâu không gặp."

"Cô đã khám bác sĩ chưa?"

"Hả?"

"Vừa rồi không phải cô thấy khó chịu sao?" Giọng điệu của anh rõ ràng không vui.

An Nhiên đứng hình, nhìn anh một lúc rồi nở một nụ cười lấy lệ.

"Không thoải mái là chuyện bình thường, cũng không phải thần tiên, vết thương dài 10cm cần thời gian để lành từ từ."

Nhìn thấy nụ cười của cô, sắc mặt Kiều Ngự Sâm trở nên lạnh hơn.

"Đừng cười nữa, nụ cười giả tạo của cô, thật khiến người khác chán ghét."

"Không ai cầu xin anh vào đây xem tôi cười. Kiều tổng có thể chọn cách tiếp tục phớt lờ tôi."

Cô nói xong liền quay sang một bên, tiếp tục quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại.

Kiều Ngự Sâm nghiến răng, anh chưa bao giờ thấy một người phụ nữ như vậy, cô ngu ngốc đến mức khiến anh phát điên.
« Chương TrướcChương Tiếp »