"Anh không dám ăn cay à?"
"Ai nói tôi không dám ăn," Kiều Ngự Sâm lạnh lùng nói, "Tôi không muốn ăn những thứ rác rưởi này."
"Vậy anh bỏ lỡ mĩ vị nhân gian rồi. Có đôi khi, món ngon thực sự không phải ở nhà hàng sang trọng, mà là những đồ ăn bình dân này. Thực đấy, anh phải thử đi, nếu nó không ngon, thì tính vào tôi hết."
Anh nhướng mày: "Tính vào cô hết?"
"Không sai, sau này nếu như anh mời tôi ăn đồ ăn rác rưởi nào đó, tôi nhất định sẽ cùng anh đi ăn, bất luận dở tệ như thế nào, tôi đều sẽ ăn."
Nói về đồ ăn rác rưởi, anh thực sự có một...
Anh nhếch môi, há miệng và ăn miếng lòng vịt.
"Thế nào, ngon chứ?" cô nhìn anh chờ đợi.
Anh lau khóe miệng, nhưng không nói gì.
An Nhiên cười: "Không nếm ra vị? Vậy anh thử lại xem."
Cô đưa cho anh một đôi đũa.
Anh cầm đũa gắp từng miếng một.
Hương vị thực sự không tệ.
"Nhìn đi, tôi đã nói nó rất ngon mà."
Anh đặt đũa xuống: "Không ngon."
An Nhiên bĩu môi: "Anh dối lòng làm gì. Bạn trai cũ của tôi nói đây là món vịt ngon nhất mà anh ấy từng ăn."
Anh nhíu mày khó chịu, mấy thứ này có gì ngon đâu.
Anh mơ hồ nhớ ra vài năm trước, Kiệu Ngự Nhân đã đặc biệt thuê một đầu bếp để thử làm món này ở nhà.
Lúc đó anh còn mắng nó...
"Bạn trai của cô nhất định cũng là người không ra gì, nên mới thích ăn loại đồ ăn này."
"Hiện giờ nghĩ lại... đúng là chẳng ra làm sao."
Nghe An Nhiên nói như vậy, Kiều Ngự Sâm nhếch khóe môi: "Sao lại chia tay?"
"Chia tay? Không chia tay, chỉ là... tôi vào tù và anh ta biến mất."
"Cặn bã."
"Đúng đấy, có rất nhiều cặn bã xung quanh tôi, từng người một, tất cả bọn họ."
Khi nói điều này, cô lạnh lùng liếc nhìn anh.
Kiều Ngự Sâm lạnh lùng nói: "Bớt nói bóng gió đi."
Cô cười: "Kiều tổng đừng suy bụng ta ra bụng người."
Anh không động đũa nữa, chỉ lẳng lặng khoanh tay ngồi đó, nhìn cô ăn một cách ngon lành.
Bốn đĩa vịt cay, bị cô chén hết trong một nốt nhạc.
Cô ăn xong hài lòng rút khăn giấy ra lau miệng.
"Đã ghiền ghê, Kiều tổng, anh trả tiền đi."
"Cô muốn tôi trả tiền cho bữa ăn của cô?"
"Tôi không có tiền." An Nhiên bình tĩnh đặt túi lên bàn: "Kiều tổng muốn kiểm tra không?"
"Không có tiền? Cô đòi tôi 10 triệu, An gia 10 triệu nữa, giờ lại nói với tôi, cô không có tiền?"
Nghe anh nói, cô bực bội ném khăn giấy lên bàn.
"An gia đúng là keo kiệt, tôi đòi 10 triệu thôi còn cần mách với anh sao? Tính mạng con gái họ không đáng giá 10 triệu à."
"10 triệu, tôi đã đưa rồi."
"Của anh là của anh, đấy là sính lễ cưới tôi, của bọn họ là tiền cứu mạng, không có liên quan gì nhau."
Cô nói rồi chỉ chỉ vào mấy cái đĩa không trên bàn: "Kiều tổng, trọng tâm bây giờ không phải là 20 triệu, mà là tiền ăn."
Kiều Ngự Sâm lạnh mặt nói: "Tôi không có tiền trong ví."
"Gì?" Cô kinh ngạc đứng lên: "Ví không phải dùng để đựng tiền sao?"
Thanh âm của cô không thấp, những người xung quanh đều đưa mắt nhìn sang, sắc mặt Kiều Ngự Sâm càng lạnh hơn: "Ngồi xuống, không phải chính cô cũng xách túi rỗng à?"
Cô ngồi xuống nói: "Tôi thực sự không có tiền. 20 triệu kia tôi phải kiếm mãi mới có được, nhưng anh thì khác, anh là đại gia."
Anh không thèm nói chuyện với cô nữa mà gọi cho thư ký của mình.
Trong vòng mười lăm phút, thư ký đến và đưa tiền mặt cho anh.
Sau khi thanh toán tiền, thư ký chở cô trở lại bệnh viện.
Đến cổng bệnh viện, cô xuống xe, anh cùng thư ký trở lại công ty.
Cô lạnh lùng nhìn xe anh rời đi, sau đó quay người đi lên lầu.
Khi đến khu VIP, cô nhìn thấy An Tâm được các y tá đẩy ở hành lang để đi khám.
An Tâm nhẹ giọng nói với y tá: "Cô y tá, đợi một chút, tôi muốn một mình nói chuyện với em gái tôi vài câu."
An Tâm ngồi trên xe lăn nhìn cô.
Sau khi y tá đi rồi, An Tâm lạnh lùng nói: "Cô và Ngự Sâm có quan hệ gì?"
"Có liên quan đến cô không?"
"An Nhiên, mày tốt nhất đừng có làm bừa, Ngự Sâm là của tao, anh ấy sẽ cưới tao." "Buồn cười, luật pháp chỉ chấp nhận giấy đăng kí kết hôn, không công nhận lời hứa, cô không hiểu điều này à?"