“Ta biết ta không phải Trang Sùng Quang, nhưng ta cũng không dám đòi hỏi Thác Đao tốt với ta… Hắn gϊếŧ ta cũng không sao, ta chỉ sợ không còn được gặp hắn, không còn được ở bên hắn nữa…”
“Là cung chủ Thất Tinh Hồ tất có tình kiếp, ta không muốn làm kiếp nạn của hắn. Ai muốn tổn thương hắn, nhất định phải bước qua ải của ta, bước qua xác của ta.”
——
Thương Hoành Địch khóe miệng co quắp, vội cúi đầu: “Công tử chưa nói qua, thuộc hạ không biết.”
Việt Tê Kiến thanh âm có chút lạc lỏng mệt nhoài: “… Diệp Chậm Ly, ngươi lúc nào cũng đạt được ý nguyện, làm ra chuyện ác độc bỉ ổi đến đâu, đều có hắn chấp nhận bao dung ngươi… còn thích ngươi…”
Diệp Chậm Ly vội ngắt lời: “Hắn? Ý ngươi là Thác Đao?”
Việt Tê Kiến im lặng một lát, se giọng nói: “Phải.”
“Ngươi ngưỡng mộ ta?”
“Phải.”
Diệp Chậm Ly dung nhan rạng rỡ, đắc ý dương dương: “Đó là ta có số được trời ưu đãi, ngươi ngưỡng mộ cũng không thể với tới.”
Hắn tựa hồ tâm tình cực tốt, phá lệ an ủi Việt Tê Kiến: “Bất quá biểu ca ngốc kia của ngươi đối xử ngươi không tệ, còn có Khổng Tước, thà bị người làm, cũng không chịu nghe lệnh ta gϊếŧ ngươi.”
Việt Tê Kiến vừa kinh vừa giận: “Cái gì… Bị người làm? Ngươi lại muốn sao nữa?”
Diệp Chậm Ly một tay chống cằm, nói: “Hắn từng thề độc, không gϊếŧ được ngươi sẽ tự nguyện đọa da^ʍ nô. Lời thề chính mình lập, hoàng thiên hậu thổ ma quỷ thần tiên qua đường đều có thể nghe thấy, nhất định phải ứng nghiệm mới phải đạo, đúng không?”
Việt Tê Kiến mím môi, thấp giọng khẩn cầu: “Khổng Tước vốn khác với người thường, đừng dùng chuyện này lăng nhục hắn… Thất Tinh Hồ cũng có hình đường.”
“Bổn tọa lại thích lăng nhục loại thỏ hoang không nghe lời này.” Diệp Chậm Ly trong đôi nhãn châu màu hổ phách nồng liệt, lóe lên một đạo quang mang âm lãnh: “Ngươi đừng chỉ lo thương hại hắn, tới Thất Tinh Hồ, ngươi cũng sẽ như hắn, làm da^ʍ nô.”
Nhìn ái ngân tình tích xanh xanh hồng hồng trên cổ Việt Tê Kiến, Diệp Chậm Ly hai hàm răng trắng đều tăm vô thức phập một tiếng, cắn rách cả chót lưỡi, nhịn không được vươn tay qua, xoa xoa vết thương do đứt ngón tay còn chưa lành của hắn, ôn nhu nói: “Hai ngươi cùng nhau, mỗi ngày hầu hạ chừng vài ba chục người, rảnh rỗi thì có thể hắn thọc thọc ngươi ngươi thao thao hắn, đồng chăn đồng huyệt tương trợ lúc hoạn nạn, vậy mới không uổng phí một phen khổ tâm thành toàn của bổn tọa a.”
Thương Hoành Địch nghe đến lỗ tai đầy ắp lời thô tục, cười khổ nói: “Cung chủ, đây chính là dự định của công tử.”
Tô Thác Đao đạm mạc nói: “Hồ đồ… Ngươi là thủ tọa Thiên Sàm quân, ý ngươi thế nào?”
Thương Hoành Địch cúi đầu, nửa ngày nói: “Ý của công tử, chính là ý của thuộc hạ.”
Tô Thác Đao nói: “Tốt.”
Một chữ giản giản đơn đơn, thần sắc nhìn không ra hỉ nộ, Thương Hoành Địch tim đánh thịch một cái, nhảy lên nhảy xuống không được an ổn.
Đến tối dừng chân nghỉ trọ, Thương Hoành Địch vểnh tai nghe ngóng, lén lén lút lút mò tới phòng của Diệp Chậm Ly, chỉ thấy trong cảnh tối lửa tắt đèn nhưng trăng sáng sao tỏ, Diệp Chậm Ly áp sát vách, hệt như con thạch sùng đang bò tường, cũng dựng thẳng hai tai, rình rập nghe động tĩnh phòng bên.
Phòng bên động tĩnh khá lớn, hơn nửa canh giờ toàn tiếng nhục thể va chạm nhau, Việt Tê Kiến chết đi sống lại rồi sống lại chết đi, thanh âm ban đầu nén tới cực thấp cực yếu, không tình không nguyện giãy dụa kêu đau, sau thành mê ly rêи ɾỉ ra tiếng, đã mất khống chế, nỉ non như được trám mật đường, cuối cùng, trong thổn thức run rẩy còn có chút ý vị kiều mị.
Diệp Chậm Ly cười phụt một tiếng.
Thương Hoành Địch giật mình phịch một phát ngã ngồi dưới đất: “Công tử…”
Diệp Chậm Ly kéo hắn lên, cười nói: “Ngươi lấy làm lạ tại sao ta còn có thể vui vẻ như thế, đúng không?”
“Bởi vì Thác Đao không nói với hắn nửa câu, chỉ lợi dụng hắn.”
Thương Hoành Địch như lọt vào sương mù, càng thêm không hiểu, Diệp Chậm Ly nhìn sao cũng không giống hạng thiếu đầu óc ái nhân làm người khác, ta cứ một bên chiên trứng gà a!
Chợt nghe Diệp Chậm Ly nhẹ giọng nói: “Nếu Thác Đao chỉ đón hắn về, nhưng không lợi dụng hắn, ta mới phải khóc.”
“Nhập Bát Tinh Kinh… Hắc hắc, sao có thể thiếu món đồ để tiết dục? Huống chi Thác Đao ở biệt viện của Tang gia đại khai sát giới, đã gϊếŧ người đổ máu, không tránh khỏi Quỷ tú khắc Tâm tú, không tiết liệt hỏa dục niệm vào cái mông này, chẳng lẽ đợi chân khí phản phệ tẩu hỏa nhập ma?”
Thương Hoành Địch nghi hoặc nói: “Cung chủ nửa năm trước bế quan, đã bổ toàn Nhập Bát Tinh Kinh không còn…”
Hắn đầu gỗ không trổ hoa, Diệp Chậm Ly nén giận gắt: “Như vậy cũng không biến thành công phu thái giám như Dịch Cân Kinh Bồ Đề tâm pháp mà đám đầu trọc Thiếu Lâm khổ luyện!”
Thương Hoành Địch định nói đại hòa thượng chỉ là trong lòng đoạn tuyệt thất tình lục dục tục niệm hồng trần, vật đó vẫn là bảo kiếm chưa rời vỏ, không phải bất lực, cũng không phải bị cắt bỏ.
Nhưng nhìn khuôn mặt trong trẻo vô ngần của hắn, đành thầm lặng nuốt lại câu nói có điểm hạ lưu này.
Diệp Chậm Ly nói tiếp: “Đúng rồi, ngươi nửa đêm nửa hôm chạy tới, là để nghe Việt Tê Kiến rêи ɾỉ? Ngươi cũng thật hạ lưu!”
Thương Hoành Địch một thân chân khí lập tức vẩn đυ.c, định thần nửa ngày, mới ghé bên tai hắn, nói: “Việt Tê Kiến là nhân tài cho Thiên Sàm quân.”
“Không được!” Diệp Chậm Ly sắc mặt trầm xuống, kiên quyết nói: “Đừng tưởng rằng ta nhìn không ra đuôi hồ ly hắn đang giấu, hắn tuyệt không có ý tốt với Thất Tinh Hồ… Nói cách khác, hắn không có ý tốt với bất cứ ai.”
Thấy Thương Hoành Địch tỏ vẻ không tin, bĩu môi nói: “Thân thế hắn, tuy không cao quý bằng ta, nhưng cũng không tệ hại bằng ta, ngươi nghĩ đáy lòng hắn không có oán? Không có hận? Chẳng qua đã kín kẽ gói lại, bao nhiêu ác nghiệt bao nhiêu thối tha đều dồn nén tàng trữ, đợi đến một ngày, tùy tiện một đao bổ xuống, bắn ra những thứ bên trong, có lẽ còn độc gấp trăm lần Phệ Ảnh cổ gì đó mà sư phụ ngươi luyện.”
Thương Hoành Địch cười khổ: “Công tử, nếu người nói Không Chứng đại sư đêm qua thông da^ʍ với Minh Đức chân nhân… thuộc hạ còn tin, nhưng Việt Tê Kiến này… thực sự không giống nhân vật tâm cơ thâm trầm âm độc.”
Diệp Chậm Ly cười lạnh: “Biết ngay các ngươi sẽ không tin… Thác Đao là đại bịp, ngươi là đại ngốc, vị Việt công tử này đội lốt đại ngốc, lòng dạ thâm sâu đến có thể nặn ra cả trăm tên đại bịp, còn biết tròn mắt hỏi, gạt người? Đó là cái gì?”
Thương Hoành Địch ôn nhu nói: “Lời của công tử tự nhiên có lý, nhưng ngay cả nội lực hắn cũng bị cung chủ hút hết, cho dù trong lòng cất chứa một con cá sấu, bản thân vẫn chỉ là một con tôm, dấy lên được bao nhiêu sóng gió? Có trở mình thế nào không phải đều nằm trong lòng bàn tay công tử sao?”
“Hoành Địch.” Diệp Chậm Ly hỏi thẳng: “Tại sao phải liều mạng nói giúp hắn?”
Thương Hoành Địch im lặng một lát, nói: “Công tử, cung chủ sủng người thương người… Nhưng hắn dù sao cũng là cung chủ.”
Chăm chú nhìn khuôn mặt nháy mắt mất hết huyết sắc của Diệp Chậm Ly, hung hăng hạ quyết tâm, nói tiếp: “Công tử, thuộc hạ biết tâm ý người dành cho cung chủ, nhưng người càng nên kính hắn, thậm chí… sợ hắn.”
Trái tim Diệp Chậm Ly như bị gió lạnh xuyên thủng một lỗ lớn: “Kính hắn? Sợ hắn?”
Chậm rãi ngả đầu lên vai Thương Hoành Địch, ghé bên tai hắn thấp giọng nói: “Ta lúc nào cũng sợ Thác Đao.”
Thương Hoành Địch tim đập trật một nhịp: “Tại sao?”
“Hắn gϊếŧ Trang Sùng Quang.” Diệp Chậm Ly khí tức nặng nề còn có chút loạn, như một con thú nhỏ không còn đường trốn nhưng cam tâm tình nguyện sa vào bẫy: “Trước khi hắn động thủ, ta căn bản nhìn không ra cho dù là nửa điểm ý đồ hắn sẽ gϊếŧ Trang Sùng Quang… Nhưng ta vẫn giúp hắn, ta không thể không giúp hắn, ta thích hắn còn hơn chính mình…”
“Đôi lúc ta nhịn không được nghĩ, có khi nào Thác Đao sẽ gϊếŧ ta… E rằng mãi cho đến thời khắc tử vong, ta cũng vẫn không đoán được tâm tư của hắn.”
Thương Hoành Địch sởn tóc gáy, chỉ cảm thấy một trận âm hàn thấu xương mà vào, hoang mang nói: “Công tử không phải Trang Sùng Quang, cung chủ trong lòng luôn thích công tử, từ nhỏ đã thích, thuộc hạ đều thấy hết trong mắt.”
Diệp Chậm Ly hàng my ướŧ áŧ, tốc tốc run bên tai hắn, run đến cõi lòng Thương Hoành Địch cũng quặn thắt lại: “Ta biết ta không phải Trang Sùng Quang, nhưng ta cũng không dám đòi hỏi Thác Đao tốt với ta… Hắn gϊếŧ ta cũng không sao, ta chỉ sợ không còn được gặp hắn, không còn được ở bên hắn nữa…”
“Là cung chủ Thất Tinh Hồ tất có tình kiếp, ta không muốn làm kiếp nạn của hắn. Ai muốn tổn thương hắn, nhất định phải bước qua ải của ta, bước qua xác của ta.”
Diệp Chậm Ly liên miên thì thầm, thậm chí như mang ý cười nhẹ nhõm thư thái: “Diệp Chậm Ly là sinh tử quan của Tô Thác Đao, không phải sinh tử kiếp của hắn.”
Chưa từng biết gió đêm cuối xuân lại có thể khiến người tâm can đều nứt như vậy, tựa hồ ma xui quỷ khiến, Thương Hoành Địch khẽ vòng tay quanh thắt lưng hắn, thanh âm ôn nhu mà xót xa: “Công tử, tâm ý Hoành Địch dành cho người, cũng chính như vậy.”
Vô luận hắn làm ra tội ác tày trời gì, lòng mình sẽ là ánh trăng xuyên qua cửa sổ, thủy chung chỉ soi sáng một mình hắn.
Dọc đường đi Tô Thác Đao không hề nhắc tới vụ Thiên Sàm quân nữa, Thương Hoành Địch cũng an tâm, hay tin Trảm Kinh Sở đã bắt Khổng Tước về Thất Tinh Hồ, vội tới gần xe bẩm báo với Diệp Chậm Ly.
Diệp Chậm Ly hai ngày nay có ngựa không cưỡi, chỉ thích chia sẻ khoảng thời gian vui vẻ bên Việt Tê Kiến.
Nội đường mọi chuyện trôi chảy như nước trình đến trước mặt, Diệp Chậm Ly mỗi một việc đều phân phó lo liệu thỏa đáng, không hề cố kỵ Việt Tê Kiến, thỉnh thoảng lải nhải vài câu, cũng không còn địch ý gay gắt, nhưng đằng sau đôi mắt trong như lưu ly, tựa hồ luôn ẩn tàng một đôi mắt khác, thâm thúy âm lãnh, như chim ưng tinh nhạy nhất, chỉ cần có một tia mùi máu, sẽ đột nhiên tỉnh giấc, đem con mồi hoặc giả lưới săn xé nát triệt để.
Việt Tê Kiến sau lưng mọc gai, cả ngày bồn chồn thấp thỏm, cột sống cũng căng thẳng như roi da, sắc mặt ngày một tiều tụy tái nhợt.
Hắn tâm chí có kiên cường đến đâu, thân thể vẫn là huyết nhục, cả ngày lẫn đêm không được yên ổn như vậy, đã sớm tiếp cận bờ vực sụp đổ.
Nghe đến Khổng Tước, Diệp Chậm Ly mâu quang lưu chuyển, nhìn sang Việt Tê Kiến, cười nói: “Truyền lệnh của bổn tọa, lột sạch vị phó sứ Khổng Tước này, cho hắn đứng ngay lối đi giữa Nội Ngoại đường, để mọi người chiêm ngưỡng kỳ cảnh vừa có đào nguyên lại có ngọc hành kia.”
Việt Tê Kiến nửa chén trà nóng lập tức đổ ướt áo: “Diệp Chậm Ly!”
Khổng Tước nhất thể song tính, luôn liều mạng che giấu không muốn ai biết, vốn đã là bất hạnh vô cùng, Diệp Chậm Ly lại bắt hắn xích thân lõa thể đứng ngay đường chính, để toàn bộ Thất Tinh Hồ người người tham quan chỉ trỏ, hắn làm sao sống tiếp? Cho dù muốn chết không được, e rằng cũng không thể làm người.
Nghĩ đến đây, Việt Tê Kiến không khỏi khẩn trương: “Ngươi dày vò Khổng Tước thì tính là đại nhân vật gì? Người ngươi hận là ta… Buông tha hắn đi!”
Diệp Chậm Ly ngoáy ngoáy lỗ tai, lười biếng cười nói: “Được lên giường của cung chủ, quả nhiên tư nhuận khí phách vạn phần… Cho ngươi một cơ hội, van xin sao cho ta hài lòng, bổn tọa sẽ tha Khổng Tước khỏi nỗi nhục khỏa thân.”
“Van xin ngươi?” Việt Tê Kiến thoáng lưỡng lự, nói: “Van xin thế nào?”
Diệp Chậm Ly phách một tiếng đẩy đi khuôn mặt hiếu kỳ ló vào cửa xe của Thương Hoành Địch, kéo cằm Việt Tê Kiến qua, dụng lực khá mạnh, đã khiến làn da trắng nõn xuất hiện hai vết bầm xanh: “Đêm qua ngươi hầu hạ cung chủ ra sao, cứ hầu hạ bổn tọa một hồi như vậy, thế nào?”
Việt Tê Kiến mâu quang dần thanh minh, thản nhiên nói: “Diệp Chậm Ly, ta có van xin ngươi cũng sẽ không bỏ qua Khổng Tước, đúng không?”
Diệp Chậm Ly vẫn bộ dáng lười biếng, còn có vài phần mị thái uyển nhiên, môi anh đào hé mở: “Chuyện đó tính sau.”
Việt Tê Kiến lập tức vén màn xe nhảy xuống. Hắn tuy thân vô nội lực, nhưng bộ pháp chiêu thức vẫn còn, một phen hạ xa quả thật cũng không thập phần chật vật.
Tô Thác Đao thấy hắn chạy tới, lập tức ghìm cương ngựa dừng lại.
Việt Tê Kiến đứng trước ngựa của Tô Thác Đao, thở hổn hển mấy hơi, đột nhiên quỳ cả hai gối, giữa bụi đường khấu đầu hướng Tô Thác Đao, sau đó ngẩng đầu chuyên chú nhìn hắn, trong mắt tràn ngập vẻ khẩn cầu.