Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sát Tương Tư

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Thế Bình mím môi, song câu xoay tròn, một thức Cô Yên Niểu Phong, lưỡng câu l*иg vào nhau, nhắm hướng trung hạ bàn của Diệp Chậm Ly trước.

Diệp Chậm Ly nhấc tay một chiêu Hồi Đầu Thị Ngạn, trong thủ tàng công, trong động ẩn tĩnh, là Đạt Ma kiếm pháp chính tông của Thiếu Lâm.

Dưới dương quang mũi kiếm thoăn thoắt như những mảnh ngọc vụn lả tả rơi, Hoa Khước Tà tập trung nhìn, đột nhiên di một tiếng: “Sấu Ngọc kiếm!”

Tống Vô Bạn sắc mặt khẽ biến.

Sấu Ngọc kiếm vốn là danh kiếm gia truyền của Thượng Quan thế gia, năm xưa cha của Tống Vô Bạn là Tống Thiên Phong quy phục Xích Tôn Phong, gϊếŧ đồng môn mấy năm là Thượng Quan Vân Khởi, thanh kiếm này tự nhiên cũng chiếm làm của riêng, sau Tống Thiên Phong lại bị Tô Tiểu Khuyết hạ sát, Sấu Ngọc kiếm rơi vào tay Thất Tinh Hồ, nhưng không ngờ trước mắt bao người, Diệp Chậm Ly cư nhiên dùng thanh kiếm đó.

Về phần là cố tình chọn kiếm hay là vô ý mạo phạm, Diệp Chậm Ly một chiêu Sơ Ảnh Liệp Lộc đã minh xác vấn đề này.

Sơ Ảnh Liệp Lộc là chiêu thức ưu nhã nhất trong Hổ Hành Tuyết Địa Mai Hoa kiếm của Thượng Quan thế gia, Diệp Chậm Ly càng múa đến thanh dật linh tú, không có nửa phần khói lửa nhân gian, so với Thượng Quan Vân Khởi thuở thiếu thời, chỉ hơn chứ không kém.

Diệp Chậm Ly đấu Lâm Thế Bình, nhưng đâm trúng vết sẹo bẩm sinh của Tống Vô Bạn.

Tống Vô Bạn cắn chặt răng, trầm giọng nói: “Hữu Chi, Khước Tà, các ngươi hảo hảo học hỏi kiếm pháp của Diệp Chậm Ly.”

Lâm Thế Bình võ công thua xa Diệp Chậm Ly, chỉ sau mười chiêu, bại tướng đã rõ, nhưng Phi Long song câu lâm nguy bất loạn, vững vàng hộ định toàn thân.

Diệp Chậm Ly một thức Tử Ngọ Truy Hồn của phái Không Động, băng một tiếng giòn giã, áp trụ cương câu trong tay phải hắn, chân lực Nhập Bát Tinh Kinh truyền ra, câu dài hai thước đứt thành từng tấc, đinh đinh đang đang rơi xuống thạch đài, Lâm Thế Bình nguyên cánh tay như bị lạc thiết

(que nung trong lửa để tra tấn)

thích lên, hô hấp nặng nề mà dồn dập, trên trán mồ hôi lạnh ròng ròng, không xuất thủ được nữa.

Diệp Chậm Ly tra kiếm vào vỏ, mỉm cười nói: “Ngươi trái lại không phải hạng ngu xuẩn hưng phấn nhất thời đem mạng ra đùa.”

Lâm Thế Bình siết chặt đơn câu, trong mắt tràn ngập cảnh giác, nói: “Võ công có thể từ từ luyện… Người chết rồi, thù vĩnh viễn không thể báo.”

Diệp Chậm Ly thản nhiên nói: “Tốt lắm, ngươi xuống đi… Gọi Phi Quân Tử lên đây.”

Trong lòng cười lạnh, Lâm Thế Bình này làm ra vẻ thành thật phóng khoáng, thực chất trong xương tủy cũng chẳng khác gì đám người giang hồ ti tiện hám lợi kia, đơn giản đã nhìn ra Hoài Long Sơn lần này, Thất Tinh Hồ có chuyện cần cầu nên có điều cố kỵ, không tiện đại khai sát giới, thừa cơ đến chiếm tiện nghi, thắng tự nhiên thanh danh vươn cao, thua cũng chẳng thương gân hại cốt, thậm chí tuy bại mà vinh.

Mâu quang vô ý đảo qua Hoa Khước Tà, chỉ thấy hắn đang ngẩng mặt nhìn mình, hai mắt hắc bạch phân minh, lại lấp lánh quang mang nóng lòng muốn thử, khóe môi không khỏi hơi cong lên, tên ngốc chân chính như Hoa Khước Tà, đúng là hiếm gặp đáng quý, thảo nào ngay cả Tô Thác Đao cũng đề cao hắn.

Sau đó toàn bộ Xuân Sắc ổ, Diệp Chậm Ly nhất chi độc tú siêu quần tỏa sáng, một thanh Sấu Ngọc kiếm thắng liên tiếp mười hai trận, không gϊếŧ một người mà chỉ khiến sáu môn phái trụi lông xuống đài.

Trong trận thứ mười hai, hắn vận dụng hơn ba mươi bộ kiếm pháp, các đại môn phái Tung Sơn Nga Mi Điểm Thương Thương Lãng không sót phái nào, thậm chí còn có vài kiếm chiêu kỳ diệu đã thất truyền từ lâu, hơn nữa nhiều bộ kiếm pháp kết hợp với nhau, chuyển ngoặt như ý, không hề có cảm giác cứng nhắc gượng gạo, chiêu trước đang là Hư Thức Phân Kim cổ phong hồn hậu, chiêu sau liền là Vân Sinh Vụ Tỏa kỳ dị phiêu hốt, tùy cơ ứng biến, hành vân lưu thủy, hoặc lấy tĩnh chế động lấy giản phá phồn, hoặc lấy nhanh đánh chậm lấy nhu khắc cường, đủ loại đặc sắc ảo diệu, không chiêu nào giống chiêu nào.

Dưới đài phàm là người dùng kiếm, đều hoa mắt mê thần vừa ngưỡng mộ vừa kinh sợ.

Ngay cả Minh Đức chân nhân vốn luôn nghiêm khắc cố chấp mắt cao hơn đầu, cũng nhịn không được vuốt râu tấm tắc tán thưởng: “Họ Diệp này quả là kỳ tài luyện kiếm! Bất quá dù sao vẫn còn niên thiếu, lại thêm không có minh sư chỉ điểm, kiếm thuật các phái học quá phồn quá tạp, điểm tinh túy trong kiếm lộ thường bị lĩnh ngộ lệch hẳn một đường.”

Minh Đức một thân nội lực thâm hậu chuyên tu mấy chục năm, lời nói ra thanh chấn bốn phương âm động tám hướng, lúc Diệp Chậm Ly trở tay thu kiếm ngạo nghễ trường thân ngọc lập, nghe không sót một chữ, lập tức khóe miệng trễ xuống, cặp mắt thu thủy liếc xéo qua.

Thương Hoành Địch vẫn còn đang vui vẻ ca tụng: “Cung chủ, công tử một tay kiếm thuật này, đã có thể quan tuyệt giang hồ.”

Tô Thác Đao mỉm cười, nửa ngày mới nói: “Bổn tọa chỉ mong A Ly đừng lấy võ làm kiếm pháp.”

Trầm ngâm, lại thấp giọng nói: “Dùng thì dùng, chỉ là cẩn thận quá mức, đối thủ hạng tép riu như vậy, Thất Tinh Hồ cũng không thèm… Nếu muốn lập uy, không thể né tránh cường địch.”

Thương Hoành Địch không hiểu ẩn ý, Tô Thác Đao cũng không nói thêm, trong lòng chỉ cảm thấy Diệp Chậm Ly ngây thơ đến thập phần khả ái, giống như một con khổng tước vừa thành niên, chỉ lo xòe đuôi khoe vĩ vũ hoa mỹ diễm lệ, cái mông lộ ra hồi nào cũng không hay.

Cũng may mọi người chỉ lo kinh diễm với phong thái tuyệt thế kia, số người có thể thấy rõ mông hắn, bất quá chỉ đếm trên đầu ngón tay, gồm một tăng một đạo một bậc thầy ám khí trên viên đài mà thôi, cho dù là Nhậm Tẫn Vọng, võ học cũng chỉ ở tầm chân núi, tự nhiên không nhìn rõ được kẽ hở ở sườn núi.

Diệp Chậm Ly đánh lâu, chân khí vận chuyển đã cảm thấy có chút trắc trở, chỉ sợ đã đến cực hạn nỏ mạnh hết đà, quay đầu nhìn về phía Tô Thác Đao, mục quang lộ ý dò hỏi, Tô Thác Đao nhẹ nhàng lắc đầu, không cho hắn thoái trận ở đó.

Giữa lúc hai người mày qua mắt lại, chưởng môn phái Côn Luân Yến Đại Xuyên đã lên đài đích thân khiêu chiến, quan chúng lại một trận ồn ào, sáu phái trước đều là đệ tử tiên phong xuất thủ thăm dò thực lực, hơn nữa, thà rằng thua hết hai trận, chưởng môn cũng tuyệt không dễ dàng hạ mình, vị Yến Đại Xuyên này lại không tiếc thân phận tôn chủ một phái tiên phong thử kiếm, vạn nhất bại trận, chẳng lẽ phái Côn Luân còn có đệ tử nào dám lên đài đòi lại mặt mũi?

Nhậm Tẫn Vọng thở dài, nói: “Yến chưởng môn tính như gừng già, ngàn vạn lần đừng xảy ra sơ suất gì mới được.”

Minh Đức chân nhân lại cao hứng không thôi: “Yến đạo huynh vốn một gã kiếm si, bần đạo thấy hắn đã sớm ngứa tay khó nhịn, muốn phân cao thấp với tiểu tử họ Diệp kia… Côn Luân kiếm pháp chú trọng bốn chữ thuận nghịch tiến thoái, trận chiến này rất đáng xem a, cũng không biết tiểu tử họ Diệp sẽ dùng kiếm thuật môn phái nào đối ứng?”

Yến Đại Xuyên nghe Minh Đức ngoác mồm vạch ra tinh túy trong Côn Luân kiếm pháp, cũng không nổi giận, trái lại vẻ mặt hăng hái bừng bừng, vuốt vuốt vài ba sợi râu vàng thưa thớt, nói: “Đạo sĩ thối, lão đầu ta lên trước, nếu không thành, ngươi có dám hạ trường thử không?”

Minh Đức chân nhân sảng khoái cười ha hả, râu mép cũng thổi cho dựng thẳng tắp, buột miệng nói: “Lão tạp mao ngươi đã dám, ta có gì không dám?”

Hai người này rất không nhã nhặn, trong lời nói còn mơ hồ có ý tôn sùng dành cho tiểu ma đầu tà giáo, dàn chưởng môn chư phái, đã có không ít người trên mặt lộ vẻ bất mãn, Nhậm Tẫn Vọng tinh mắt, vội cười nói: “Hai vị tiền bối đợi lát nữa hẵng ôn chuyện, đừng để Diệp tổng quản đợi lâu.”

Diệp Chậm Ly điều hoà nội tức, đứng ở hạ vị so với Yến Đại Xuyên, cụp mắt chăm chú nhìn bóng núi, y sam tuyết trắng phấp phới tung bay, nghiễm nhiên dáng dấp đệ tử danh môn thủ lễ trọng đạo.

Yến Đại Xuyên rút kiếm khỏi vỏ, cười dài nói: “Diệp tiểu bằng hữu, vừa rồi ngươi đánh bay Tử Hà kiếm của Chương nữ hiệp, chính là dùng hai thức Âm Dương Toàn Cơ cùng Lãng Phong Huyền Phố trong Côn Luân kiếm pháp…”

“Bộ pháp, phương vị, lực đạo đều nắm vững thoả đáng, tinh túy thâm diệu biến ảo vô song, xuất chính là chiêu sống, chứ không phải kiếm chết, mười mấy đệ tử ngồi bên dưới của lão đạo, không một ai sánh bằng ngươi.”

Diệp Chậm Ly ỷ tiểu mại tiểu

(ỷ niên kỷ nhỏ, tư cách khiếm khuyết mà tự cho cao minh hơn người), cũng cười nói: “Đa tạ tiền bối khen ngợi, nhưng những lời có cánh này, đại khái là đường trắng ba văn tiền vừa ngậm liền tan… Xin cứ nói thẳng, Côn Luân kiếm pháp của bổn tọa, có chỗ nào không đúng?”

Yến Đại Xuyên ha hả cười nói: “Chương nữ hiệp lúc đó kiếm pháp đã tán loạn, ngươi dùng Lãng Phong Huyền Phố, khi tiến công, liền có thể chấn bay trường kiếm, dùng Âm Dương Toàn Cơ hoành kiếm mà tới, cũng có thể khiến nàng trường kiếm rời tay, hai chiêu này vô luận dùng chiêu nào cũng đều tự đủ, nhưng ngươi khăng khăng chiêu này chưa xong, đã vẽ rắn thêm chân xuất thêm chiêu nữa, dưới khuỷu tay trống không thành một lỗ hổng rất lớn, ngươi niên kỷ còn nhỏ, chưa hiểu đạo lý tham đa tước bất lạn.”

(cắn nhiều hơn mình có thể cắn, cũng như câu con mắt to hơn cái bụng)

Diệp Chậm Ly nghe ông ta lão khí hoành thu nói một tràng, cười nhạt: “Nếu đã như thế, vậy xin tiền bối chỉ điểm… Võ Đang kiếm pháp của bổn tọa.”

Lời vừa nói xong, không chỉ Yến Đại Xuyên trợn tròn hai mắt, Minh Đức chân nhân cũng a một tiếng, nhoài người ra trước, kiếm pháp Võ Đang trọng ý không trọng hình, âm dương khai hợp, thái cực diệu lý, có thể coi là đồng tông đồng nguyên với Côn Lôn kiếm, nhưng động tĩnh phối hợp ưu việt hơn, nói là khắc tinh cũng không quá đáng, Diệp Chậm Ly này cư nhiên thật sự am hiểu nguồn gốc mạch lạc của kiếm pháp chư phái như vậy?

Diệp Chậm Ly dứt lời lập tức vung kiếm một thức mở đầu trong Thái Cực kiếm, hai cánh tay thành vòng kín, mũi kiếm chỉ lên, uẩn ý viên chuyển tùng trầm.

Minh Đức chân nhân liền di một tiếng: “Tư, tư thế rất chuẩn!”

Yến Đại Xuyên cao không tới sáu thước, nhưng kiếm dài đủ ba thước bảy tấc, đứng theo thủ thức Hoài Trung Bão Nguyệt, kiếm vừa rời vỏ, lão tạp mao dung mạo không xuất sắc này, lập tức như thay đổi thành một người khác, vực sâu núi cao, khiến người ngưỡng vọng sinh kính.

Hai người vừa giao thủ, liền là Diệp Chậm Ly công, Yến Đại Xuyên thủ, cả hai kiếm chiêu đều không quá nhanh, không có điểm đặc sắc, hơn nữa kiếm không tương kích, vô cùng nhàm chán khô khan.

Chỉ có Minh Đức chân nhân liên tục hô to gọi nhỏ “di nha” “nga a”, khiến đám người trên viên đài nghe đến khổ không tả nổi.

Những người hiểu kiếm như Hoa Khước Tà, Thần Thủy đạo cô, cũng nhìn đến huyết mạch sục sôi, hoặc thầm hô đáng tiếc, hoặc nhịn không được tán thán, toàn tâm tập trung vào trận, lần lượt tưởng tượng mình vào vai hai người đang tác chiến, liên tục đắn đo suy ngẫm, nếu mình là Yến Đại Xuyên, nên làm sao tiếp một kiếm như linh dương quải giác

(khéo léo không để lại vết tích)

này? Hoặc nếu mình là Diệp Chậm Ly, trước thủ thế nghiêm mật như kén tằm đó, thì nên phá chiêu thế nào?

Qua thời gian một bữa cơm, Yến Đại Xuyên kiếm chiêu càng sử càng thuần thục tự nhiên, nội lực cũng truyền vào trong kiếm pháp, kiếm khí xé gió xuy xuy có tiếng, kiếm khuyên dần thành hình, quang mang chớp động, vòng này đan vào vòng kia, cuồn cuộn không dứt, qua qua lại lại, chỉ là kiếm thuật Côn Luân hai mươi bảy thức, nhưng chỗ tinh hoa đơn giản nhất, đã phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Trái lại Diệp Chậm Ly, dùng xong một bộ Thái Cực kiếm, liền đứng thế bất lao công, đành phải đổi sang Tùng Khê Bạch Hồng kiếm phức tạp hơn nhiều lần trong Võ Đang kiếm pháp, thay hẳn vẻ chất phác nhu tĩnh như đồng môn so chiêu trước đó, chuyển thành kỳ xảo cầu thắng, nhưng mỗi lần thu phóng trường kiếm, hô hấp nội tức đã hiện trắc trở.

Sau trăm chiêu, Diệp Chậm Ly một thức Thê Vân Tung, tự tìm đường xoay xở, uyển chuyển phát kích giữa không trung, Yến Đại Xuyên một chiêu Khởi Phượng Đằng Giao, đi sau nhưng tới trước, phong bế kiếm lộ của hắn trong vòng một tấc vuông.

Song kiếm lần đầu tiên giao kích, băng một tiếng, nội lực hai bên cũng theo đó va chạm.

Yến Đại Xuyên đầu mày nhíu chặt, phiêu nhiên thoái lui hai bước, mới bức ra hết chân khí yêu tà xông vào cơ thể, nhịn không được trong mắt lộ vẻ chán ghét thở dài.

Diệp Chậm Ly hổ khẩu

(kẽ tay giữa ngón cái và ngón trỏ)

nóng lên, đã bị chấn rách, một dòng máu chảy ra, nhớp nháp thấm ướt lòng bàn tay, nhưng nửa bước cũng không lùi.
« Chương TrướcChương Tiếp »