Việt Tê Kiến hai mắt thâm quầng, là vì thiếu ngủ, lòng bàn tay nóng rực, là vì dược hiệu phát tác, nhưng đôi má đỏ ửng, lại không rõ nguyên nhân.
Khuôn mặt Tô Thác Đao quá đẹp, cho dù vô tình, cũng có thể dễ dàng toát ra một loại phong quang kiều diễm nồng liệt, huống chi ở khoảng cách gần như vậy, động tác lại thân mật thế này? Xúc cảm trên da thịt hắn như hổ phách sắp ngưng đọng, rắn rỏi cùng nhiệt độ bên trong như luôn vận sức chờ bùng nổ, khiến người không nỡ buông tay.
Ngón tay Việt Tê Kiến tựa hồ bị một sợi dây vô hình trói buộc trên da thịt hắn, tự biết phần tình cảm này đến quá mãnh liệt mà đột ngột, như một chân nhúng vào đầm lầy, thân bất do kỷ, vô pháp thoát ra.
Đang thả hồn theo mây, chợt nghe Tô Thác Đao hỏi: “Sao mấy hôm nay không tới tìm ta?”
Việt Tê Kiến định thần lại, nói: “Theo cô cô học thuật thay gân, không dám phân tâm.”
Tô Thác Đao nhìn khuôn mặt trước mắt ôn nhã đến không nhiễm lấy một tia khói lửa nhân gian, nhẹ giọng nói: “Chuyện ngươi ở lại y xá Thất Tinh Hồ… suy nghĩ kỹ chưa?”
Việt Tê Kiến dùng bụng ngón tay tán đều dược cao, chậm rãi xoa ấn mắt cá chân hắn, nói: “Đã quyết định lâu rồi, ta muốn ở bên ngươi.”
Tô Thác Đao thở dài một hơi, nói: “Thất Tinh Hồ không còn như xưa, đã sớm đánh mất thời hưng thịnh của năm đó.”
Việt Tê Kiến chuyên chú lắng nghe, nói: “Ta không sợ.”
Tô Thác Đao ý cười trong mắt như gió xuân thoáng qua, không cần giả vờ vẫn tự hiện thâm tình, nhưng thanh âm lại có hàn khí lạnh buốt: “Nhập Bát Tinh Kinh khét tiếng tà ác, vốn là chiêu kỵ, mấy đời cung chủ trước kia chỉ cầu tùy tâm thích ý tiêu dao tự tại, rời xa sự vụ trong cung, nhân tài hậu lực đã dần điêu linh, lại thêm Trang Sùng Quang tùy hứng lạm sát, gây không ít xung đột với chính đạo, khiến Thất Tinh Hồ trở thành đích ngắm công kích của mọi người…”
“Bắc Đẩu Minh thanh thế ngày càng lớn mạnh, sang năm đại hội võ lâm ở Hoài Long Sơn, chính đạo nhân sĩ tề tụ, chuyện đầu tiên có lẽ là muốn diệt trừ Thất Tinh Hồ.”
“Tê Kiến, tình thế như vậy, ngươi vẫn nguyện ý ở lại bên ta?”
Việt Tê Kiến lẳng lặng đáp: “Trong lòng ta, ngươi đã cùng ta bầu bạn suốt mười năm… Ta cũng mong nhớ ngươi suốt mười năm.”
Câu trả lời thẳng thắn mà nhiệt liệt như vậy, lại xuất từ miệng hắn, Tô Thác Đao không khỏi động dung, ngần ngại chốc lát, vươn tay ôm hắn vào lòng.
Việt Tê Kiến thân thể thoáng cứng đờ, lập tức thư thái thả lỏng, lắng nghe nhịp tim của Tô Thác Đao, hồi lâu rũ my thấp giọng nói: “Nếu một ngày nào đó Thất Tinh Hồ diệt vong, chúng ta cứ lánh đến nơi khác, biết đâu cũng là phong cảnh bồng lai.”
Tô Thác Đao mục quang biến lãnh, nói: “Thân là cung chủ Thất Tinh Hồ, nếu như ngày đó xảy ra, ta sẽ lấy thân tuẫn táng.”
“Không được…” Việt Tê Kiến thanh âm nhu hòa không kinh động cả một hạt bụi nhỏ, “Ta không cho phép.”
Lúc hắn nói lời này, mâu quang lưu chuyển nhãn thần vô tội, tuy động nhân, nhưng cũng ngây ngô đến kỳ lạ.
Tô Thác Đao bật cười, thong thả nói: “Đệ tử nhập thất của Sở Lục Yêu, là dùng cách này bôi thuốc cho bệnh nhân sao?”
Việt Tê Kiến ngẩn ra, lập tức quẫn bách, cuống quýt thoát khỏi vòng tay Tô Thác Đao, nói: “Hạt Địa dũng kim liên này trị ngọn không trị gốc, ta thấy vẫn nên hạ thủ từ kinh lạc.”
Tô Thác Đao lười biếng nói: “Được, ta chờ ngươi y thuật đại thành, trị dứt căn bệnh này của ta suốt bao năm qua.”
Nói xong tiện tay ném đồ phổ cơ quan lên bàn, ngáp một cái.
Việt Tê Kiến vẽ đồ phổ này cực kỳ tỉ mỉ, lưu loát hai mươi mấy trang, chong đèn hao dầu họa cả hình lẫn chú giải, ròng rã ba đêm, thấy vậy lập tức hỏi: “Mới đó đã xem xong rồi?”
Tô Thác Đao tỏ vẻ vô vị nói: “Ta không hiểu lắm về mấy cơ quan.”
Dừng một chút, nói: “A Ly mới là cao thủ về phương diện này, hắn học rất tạp, ta không thông tuệ như hắn, chỉ hứng thú với võ công.”
Việt Tê Kiến tâm niệm chợt động, sắc mặt đột nhiên tái đi, nói: “Ngươi thực sự muốn học Nhất Vĩ tâm pháp?”
Tô Thác Đao hai mắt sáng lên: “Đương nhiên, bất quá… ngươi chịu dạy sao?”
Thấy hắn trực tiếp thừa nhận, Việt Tê Kiến trong mắt lướt qua một mạt thần sắc như trút bỏ gánh nặng, trầm mặc nửa ngày, vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: “Thác Đao… Ngươi nói thích ta, có phải là vì tâm pháp này?”
Tô Thác Đao lộ ra biểu tình kỳ quái, như thể muốn cười, lại như thể khinh thường, không nói không rằng đứng lên, đi vào một gian phòng khác, chỉ chốc lát đã quay lại, trong tay cầm theo mười mấy quyển sách.
Từng quyển một đặt trước mặt Việt Tê Kiến: “Liên tụ chỉ pháp, Tiểu vô tướng công, Tinh biến kiếm thuật… Tê Kiến, trong Ưu Bát thư các của Thất Tinh Hồ, những điển tịch võ học loại này còn rất nhiều, dùng cả đời ngươi có lẽ cũng học không hết.”
Thanh âm hắn hơi khàn hơn bình thường, mang theo thất vọng mệt mỏi rõ rệt, Việt Tê Kiến chỉ nghe đến cõi lòng cũng se lại.
“Thất Tinh Hồ cùng chính đạo như nước với lửa, ngươi có ý đề phòng ta vốn là lẽ đương nhiên…”
Việt Tê Kiến vội phân trần: “Không, không phải…”
Tô Thác Đao vươn ngón tay đặt lên môi hắn, ngắt lời: “Ta từng nói với ngươi, Tô Thác Đao cả đời này chỉ tham một chữ tình, về phần Nhất Vĩ tâm pháp, ta tuy muốn học, nhưng không cần vì nó mà hạ nhục điểm chân tình này giữa chúng ta.”
Việt Tê Kiến hàng mi ươn ướt, trong tầm nhìn khuôn mặt Tô Thác Đao đã một mảnh mơ hồ, nhưng lời hắn nói từng chữ đều như chuông vàng khánh ngọc, càng thêm sống động hữu lực khắc vào đáy lòng.
“Tê Kiến, ngươi có thích ta hay không, là tùy ngươi, tin ta hay không, cũng tùy ngươi, Tô Thác Đao tự có kiêu ngạo, sẽ không cầu ngươi bố thí, nhưng ta muốn cho ngươi biết, bất luận thế nào, ta cũng sẽ không gạt ngươi hại ngươi, không tổn thương ngươi dù chỉ là một phần mảy may.”
Lời đã đến nước này, cho dù là súc sinh, cũng phải tự động moi tim ra hiến dâng tùy quân xử trí, Việt Tê Kiến tâm hồn đều bị câu mất, nhưng cũng không dám quên một tia nghi ngờ cuối cùng: “Ta không hiểu… tại sao ngươi lại thích ta…”
Tô Thác Đao đôi mắt đen nhánh dị thường chân thành mà tà mị: “Ta thích ngươi, ta chỉ cần biết như vậy, không phải được rồi sao?”
Tô cung chủ nhất ngôn cửu đỉnh, hắn đã nói được, thì tự nhiên phải được.
Vì vậy Việt Tê Kiến giãn mặt ra mỉm cười, trong mắt trời quang một màu, ngay cả một tia u ám cũng không có.
Tô Thác Đao cúi đầu từ từ ghé sát, hơi thở ấm sực phả bên má, Việt Tê Kiến không hề né tránh, khẽ ngẩng đầu, hàng my nhẹ run.
Ngoài cửa đột nhiên có một thanh âm bẩm cáo: “Cung chủ, Diệp Chậm Ly có việc cầu kiến!”
Nụ hôn rơi vào hư không, khí tức ngay bên cổ giao hòa mà qua.
Không phải Việt Tê Kiến tách ra, mà là Tô Thác Đao quay mặt, nhìn thẳng phía cánh cửa đang mở.
Diệp Chậm Ly khinh sam như tuyết, cước bộ vô thanh, như một con mèo cao quý lười biếng, mục quang quét tới trên mặt Việt Tê Kiến, liền xoáy vào, khuôn mặt Việt Tê Kiến vốn ửng hồng lập tức trở thành trắng bệch.
Hắn thật sự rất sợ Diệp tổng quản biếи ŧɦái tà ác như yêu ma này.
Tô Thác Đao như cảm nhận được, nắm chặt bàn tay băng lãnh của hắn, mỉm cười trấn an, mới hỏi Diệp Chậm Ly: “Có chuyện gì?”
Diệp Chậm Ly cũng không nói ngay, quan sát Việt Tê Kiến một lát, khóe miệng cong lên, ôn nhu nói: “Việt công tử cũng ở đây… thế thì càng tốt.”
“Bẩm cung chủ, Tang Hồng Chính đã chết.”
“Cái chết thập phần quái lực loạn thần, từng này tuổi, cư nhiên hoan lạc đến thoát dương
(đại khái là chứng thượng mã phong). Thi thể lõα ɭồ băng lãnh, giống như củ cải bị gọt vỏ lại phơi dưới nắng gắt suốt ba ngày… Nghe đồn là bị cung chủ người tiền da^ʍ hậu sát.”
Tô Thác Đao thần sắc không đổi, chỉ là đáy mắt trỗi lên một tia tiếu ý, tựa hồ cảm thấy rất thú vị. Việt Tê Kiến lại như sét đánh bên tai trợn mắt há mồm, trân trối nhìn Diệp Chậm Ly, run giọng nói: “Tang bá bá bị… gϊếŧ chết? Còn vu oan cho Thác Đao?”
Diệp Chậm Ly khinh thường nói: “Ngạc nhiên làm gì? Tang Hồng Chính quả là một vị trưởng lão ngu xuẩn đáng kính, bản thân mình phong lưu chết rồi vẫn không quên đổ lên đầu Thất Tinh Hồ chúng ta một chậu phân. Trước mắt xác hắn chưa lạnh, chậu phân này càng nóng bỏng tay, ta thật không muốn nhận.”
Nói xong có chút tội nghiệp thở dài: “Tiền da^ʍ hậu sát… Thật đáng thương.”
Tô Thác Đao tiện tay đưa chén trà của mình cho hắn, hỏi: “Ai đáng thương?”
Diệp Chậm Ly ừng ực uống một hớp lớn, nói: “Đương nhiên là vị anh hùng cưỡng gϊếŧ hắn quá đáng thương, chỉ vì chút nội lực, nhưng phải đối diện với khuôn mặt cùng cặp mông già nua nhăn nhúm đó, cư nhiên cũng bắn ra được! Nếu là ta còn không bằng đi hái hoa Tang Vân Ca, tuy trái khẩu vị, nhưng tốt xấu gì cũng khá hơn cha hắn…”
Việt Tê Kiến sắc mặt một trận xanh một trận trắng, chỉ cảm thấy hắn mỗi chữ đều dơ bẩn khó nghe, bèn ngắt lời: “Tang bá bá qua đời, sao lại liên quan đến Thác Đao?”
Diệp Chậm Ly nhíu mày nói: “Đương nhiên không liên quan. Tang Hồng Chính ba ngày trước chết trong nhà ở Thần Châu, cung chủ quãng thời gian này chưa từng rời khỏi Thất Tinh Hồ nửa bước, chẳng lẽ còn có thể ngàn dặm bôn ba đi phá hậu đình người ta?”
Việt Tê Kiến thực sự không tài nào đối thoại được với hắn, đành quay sang Tô Thác Đao: “Trong giang hồ cũng có những môn phái thái bổ hoá sinh, tỷ như Kính Thủy Tông… tại sao chỉ vu oan ngươi?”
Tô Thác Đao thản nhiên nói: “Kính Thủy Tông có là gì? Chẳng qua chỉ là môn phái nhỏ hai ba chục người mà thôi, còn bị chính đạo truy sát như chó lạc nhà, làm sao dám trêu chọc Thần Châu Tang gia?”
Việt Tê Kiến sắc mặt hơi sượng, nói: “Vân Ca không phải hạng người không phân tốt xấu, nghe gió liền bảo mưa mà nghi oan cho ngươi…”
Thanh âm càng nói càng thấp, ngay cả chính mình cũng có chút chột dạ không tin, Tang Vân Ca tính tình nóng nảy dễ xúc động, Tang Hồng Chính vừa chết, hắn rất khó lãnh tĩnh điều tra ngọn nguồn.
Tô Thác Đao lại cười an ủi: “Gặp phải chuyện da^ʍ tà như vậy, chính đạo không trút lên đầu Thất Tinh Hồ, há chẳng phải đi ngược lại truyền thống? Mà hiện tại truyền nhân của Nhập Bát Tinh Kinh chỉ còn lại mình ta… Ngươi yên tâm, ta đã quen rồi, không có gì hiếm lạ.”
Diệp Chậm Ly xoát một tiếng xòe quạt, hung ác khoét cho Việt Tê Kiến một cái liếc mắt: “Việt công tử còn đại sự gì không? Nếu không còn, cảm phiền để ta và cung chủ nói vài câu!”
Cây quạt hắn dùng hôm nay càng phong nhã hơn ngày đó, mặt quạt thị rừng trúc trong mưa, nhưng lọt vào đáy mắt Việt Tê Kiến, lại ghê tởm đáng sợ chỉ muốn nôn mửa.
“A Ly.” Tô Thác Đao mở miệng: “Tê Kiến là người của ta, sau này ngươi đừng làm khó hắn nữa.”
Khuôn mặt vốn đã thanh lãnh của Diệp Chậm Ly lập tức kết sương: “Cung chủ, Việt công tử kiều quý như miếng đậu hũ non, lại thêm Thất Tinh Hồ chúng ta có không ít bại hoại chưa từng trải đời, nói không chừng ngứa tay muốn động tới, rồi bất cẩn làm hư luôn, vạn nhất…”
Tô Thác Đao nói: “Không có vạn nhất.”
Mâu quang như hỏa diễm đen kịt, đầy lực áp bách: “A Ly, không có vạn nhất.”
Diệp Chậm Ly nhìn thẳng hắn, nửa ngày thấp giọng nói: “Đã rõ, tuân lệnh cung chủ.”
Tô Thác Đao đảo mắt nhìn phía Việt Tê Kiến, nói: “Ngươi về y xá trước, ngày mai ta đến tìm ngươi.”
Việt Tê Kiến đáp ứng đứng dậy, ngập ngừng nói: “Tang bá bá có ân thu dưỡng ta, người đã qua đời… Tang gia chỉ còn Vân Ca chống đỡ, ta muốn về Thần Châu giúp hắn lo hậu sự.”
Tô Thác Đao không vui nói: “Người chết không phải chỉ cần bỏ vào quan tài là xong rồi sao? Tang Vân Ca có vụng về tới đâu, cũng không đến nỗi cần ngươi giúp đỡ.”
Việt Tê Kiến dở khóc dở cười, nhưng vẫn kiên trì nói: “Ta phải tiễn Tang bá bá đoạn đường cuối cùng này, lấy lễ hậu bối túc trực bên linh cữu.”
Tô Thác Đao phất tay, không nề hà nói: “Ngươi tự an bài hành trình đi.”
Đây là đồng ý rồi chăng?
Việt Tê Kiến bởi vì cái chết của Tang Hồng Chính trong lòng có chút khổ sở, lúc này lại nhịn không được mỉm cười, Tô Thác Đao đôi khi thật giống một đứa trẻ, chỉ cần ngươi nghiêm túc, hắn liền trở nên rất dễ bảo.