Chương 11

Nhưng chết trong địa ngục ô uế này, chết trước mặt ác ma như Diệp Chậm Ly, còn chết hạ tiện dơ bẩn như vậy… Sao có thể cam tâm? Sao có thể nhắm mắt?

—–

Việt Tê Kiến sửng sốt, hai tay bấu chặt tấm thảm dưới đất, gân xanh trên mu bàn tay đã nổi lên.

Từ khi đến Thất Tinh Hồ, những người gặp qua tuy không phải quân tử, nhưng cũng không quá khác biệt với bên ngoài, ở y xá người nào người nấy càng là mặt bánh bao sạch sẽ nhã nhặn, cho dù Thác Đao tà khí khá nặng, nhưng cũng chưa từng thật sự thất lễ quá đáng với mình, không ngờ Diệp Chậm Ly này lại buông lời thô tục ác độc như thế.

Ngoại trừ kinh ngạc, còn có chút rối bời không biết làm sao.

Thương Hoành Địch dường như rất vui vẻ, nói: “Công tử, xem ra cao đồ của Sở cô cô có giá không nhỏ.”

Diệp Chậm Ly tiện tay cầm lấy một cây quạt nan ngọc, đứng dậy chậm rãi đến gần: “Cũng may bổn tọa không ra giá.”

Dùng đầu quạt nâng cằm Việt Tê Kiến: “Diện mạo chỉ có thế, thô chế lạm tạo vô vị nhạt nhẽo, con cóc ta nuôi lột da đi cũng tuấn tú hơn ngươi vài phần.”

Hắn có đôi mắt thu thủy đẹp đến ngây thơ vô tà, thành thành thật thật nói: “Hoặc là tự cởi y phục, hoặc là ta lột da ngươi.”

Việt Tê Kiến nhìn hắn, như nhìn yêu ma, hồi lâu mới từ kẽ răng phun ra một chữ: “Không.”

Diệp Chậm Ly có chút ngạc nhiên: “Không cởi? Ngươi cũng đâu phải hoàng hoa đại khuê nữ, có gì phải e lệ?”

Việt Tê Kiến thần sắc bình tĩnh: “Ta không thích bị người khác bức bách.”

Diệp Chậm Ly tiếc nuối thở dài: “Vậy ta chỉ có thể lột da ngươi…”

Trong mục quang lóe lên một tia đắc ý như hài đồng đùa dai: “Nhưng trước khi lột da, vẫn phải cởi sạch y phục của ngươi.”

Việt Tê Kiến cắn răng, nói: “Diệp công tử thân là tổng quản Thất Tinh Hồ, không thể coi như võ lâm tôn sư, thì cũng xem là một đại ma đầu, muốn gϊếŧ người nên dứt khoát một chút, hành động ấu trĩ như vậy, dễ khiến thế nhân chê cười.”

Diệp Chậm Ly lấy làm lạ: “Ai nói ta muốn gϊếŧ ngươi? Lột da mà thôi, không nhất thiết sẽ chết… Không tin chúng ta thử xem.”

Việt Tê Kiến xưa nay ôn nhuận như nước, tùy vật định hình, tựa hồ hoàn toàn không có cá tính, kỳ thực trong xương tủy lại ẩn tàng một điểm quật cường cực cương cực ngạnh, cho dù thể xác nát tan, cốt hóa tro tàn cũng vẫn cứng đến răng ê buốt.

Lập tức không nói không rằng, lạnh lùng nhìn thẳng Diệp Chậm Ly, rõ ràng đang quỳ, lại có ngạo khí như từ trên cao trông xuống, mà trong nhãn thần vẻ khinh thường càng bùng phát dữ dội.

Hai cặp mắt đẹp như kim châm mạch giằng co nhau, thương gân động cốt, tia lửa tứ tán.

Thương Hoành Địch lén phủi đi tia lửa bắn tới bên cạnh mình, lại lặng lẽ vuốt xuôi lông tơ dựng đứng trên cánh tay, nói: “Công tử, muốn hắn ngoan ngoãn tự thoát y có gì khó? Thuộc hạ chỉ cần chút Phong cổ phấn trong móng tay…”

Diệp Chậm Ly cười lạnh: “Không cần, bổn tọa quyết định hạ mình một phen, đích thân động thủ!”

Nói xong thật sự ném quạt đi, một phát túm cổ áo Việt Tê Kiến, xoát một tiếng, cổ áo đã rách thành hai nửa.

Việt Tê Kiến quá hoảng loạn, bất chấp tất cả, vươn tay định điểm huyệt Khúc Trì Thốn Quan của hắn, Diệp Chậm Ly không né không tránh, đợi đầu ngón tay hắn chạm tới da thịt mình, mới di một tiếng, trở tay, vững vàng dán chặt lòng bàn tay của hắn: “Thất Tinh Hồ đúng là một nơi dễ tác quái! Tạp dịch trù phòng cư nhiên có võ công?”

Song chưởng vừa tiếp xúc, Diệp Chậm Ly kình lực tuôn ra, men theo Thủ tam dương kinh xông thẳng vào cơ thể, thế như chẻ tre, thâm nhập đan điền khí phủ, dò la nội lực vận chuyển của hắn.

Việt Tê Kiến đã để lộ manh mối, cũng không che giấu nữa, nội lực Nhất Vĩ tâm pháp từ đan điền kích phát, bảo vệ kinh mạch, đối kháng với cỗ chân khí yêu tà xâm nhập cơ thể.

Hai luồng chân khí vừa ập vào nhau, cao thấp lập tức phân rõ.

Việt Tê Kiến gần như sụp đổ, chỉ yếu ớt tử thủ một điểm chân nguyên tại khí phủ ngưng tụ không tan.

Nội lực hắn vận hành kỳ diệu, nhu hòa thanh đạm, không hề có một tia khói lửa, tuy công lực còn cạn, dưới trận tập kích của Diệp Chậm Ly, điểm chân nguyên đó lại như cỏ lau trên mặt nước chống lại chùy thương đao kiếm, nghiêng ngả phiêu diêu, mà gốc rễ vẫn còn, khiến người có cảm giác phát lực ngàn quân chỉ trúng hai phát, tuy hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, nhưng muốn nhất cử đánh tan hủy diệt, cho dù Diệp Chậm Ly nội lực sung mãn yêu dị, cũng không phải chuyện nhất thời.

Diệp Chậm Ly cũng không nóng vội, trong mắt dị sắc lấp lánh, nội lực cuồn cuộn không dứt, khi thu khi phóng, chỉ ở kinh mạch phế phủ của hắn xung đột cảm ứng, ảnh hưởng đến nguyên khí hắn, từng chút từng chút vắt kiệt.

Sau một nén hương, Việt Tê Kiến toàn thân mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch như giấy, đã bên bờ sụp đổ, nhưng cắn răng cố chống chọi, trong mắt càng không có một tia khẩn cầu van xin.

Diệp Chậm Ly cánh môi phấn hồng sáng bóng hơi hé mở, nói: “Tự dày vò mình không chịu cởi, không phải đang câu dẫn ta đích thân động thủ đấy chứ? Tiểu tiện nhân, yên tâm đi, lát nữa bổn tọa sẽ hảo hảo thao chết ngươi, cho ngươi sung sướиɠ đến khóc rống, có chịu không?”

Khuôn mặt hắn thanh lãnh như nguyệt ánh lê hoa, đặt trong lòng bàn tay thổi một hơi là có thể tan, nhưng lại cực trôi chảy như rót nước nói ra những lời hạ lưu không lọt tai này, Thương Hoành Địch ở một bên cũng cảm thấy ăn không tiêu, huống gì là Việt Tê Kiến thϊếp thân cận chiến với hắn.

Việt Tê Kiến vốn dựa vào khẩu khí cường ngạnh không gục ngã, lúc này tâm thần hỗn loạn, khí huyết dao động, trong ngực đã bị chân khí đột nhập chấn thương, kêu lên một tiếng đau đớn, văng ra ngoài.

Diệp Chậm Ly cười dài ung dung thả vài bước, nhấc một chân, nhẹ nhàng đạp lên một bên má hắn: “Cảm thấy thoát y là vũ nhục ngươi? Đúng là quê mùa!”

Việt Tê Kiến khóe miệng rỉ máu, tứ chi bách hài đều trống rỗng, kinh mạch toàn thân đau nhức, ngay cả một tia khí lực cũng không tồn tại, vẫn cật lực xoay cổ, muốn thoát khỏi lòng bàn chân của hắn.

Diệp Chậm Ly mũi chân dụng lực kiềm lại, mặc hắn hao hết phần khí lực cuối cùng, mới cúi xuống gỡ đai lưng hắn, Việt Tê Kiến thân thể rụt lại, trong lòng vừa hận vừa sợ, run giọng nói: “Ngươi… ngươi gϊếŧ ta đi!”

Diệp Chậm Ly nghiêm mặt nói: “Ta không gϊếŧ ngươi, ta chỉ làm nhục ngươi.”

Dứt lời đưa tay cởi bỏ y sam hắn, mỗi động tác đều cố ý chậm đến cực điểm nhu đến cực độ, còn hữu ý vô ý mơn trớn phần da thịt từ từ khỏa lộ, Việt Tê Kiến hổ thẹn tới mức sắp ngất đi, hàm hồ nói: “Nếu một ngày nào đó… ngươi rơi vào tay ta, ta… ta nhất định bắt ngươi trả lại gấp trăm lần nỗi nhục hôm nay!”

Diệp Chậm Ly ân một tiếng, đột nhiên áp lên một điểm anh hồng trước ngực hắn, hai ngón tay kẹp mạnh một cái.

Cơn đau sắc bén mà quái dị như sợi xích sắt thô ráp, từ nhũ hoa non mềm xuyên thẳng vào tim, Việt Tê Kiến trong nháy mắt ngay cả hô hấp cũng ngưng lại, cổ họng uất nghẹn, vành mắt đau đến một trận nóng hổi, nhưng vẫn cố nén nước mắt.

“Chỉ gấp trăm lần thôi sao, có gì hiếm lạ? Ta đợi ngươi một ngày nào đó từ đậu hủ non biến thành nanh sói, lột sạch ta một trăm lần là xong.” Diệp Chậm Ly thong thả nâng thắt lưng hắn lên, cởϊ qυầи trong: “Bất quá hiện tại ngươi vẫn là đậu hủ non trong veo như nước, hung hăng tới đâu cũng chỉ có số bị áp.”

Việt Tê Kiến chỉ cảm thấy yết hầu từng trận tanh ngọt, kiệt lực giãy dụa, nức nở nói: “Ngươi vô sỉ! Không bằng cầm thú! Ngươi có phải là người không!”

Diệp Chậm Ly nghe như không nghe, dễ dàng áp chế chút khí lực nhỏ nhoi không đáng kể đó, cười tủm tỉm lật người cho hắn quỳ sát dưới thảm.

Tư thế như vậy khiến thắt lưng mảnh khảnh của Việt Tê Kiến hơi hõm xuống, đường cong toàn bộ phần lưng càng hiện vẻ uyển chuyển tinh diệu, bờ mông vểnh lên săn chắc trắng trẻo dị thường, làn da mỏng manh, cơ hồ trong suốt, thoạt nhìn như có thể ngắt ra nước.

Diệp Chậm Ly nhịn không được tán thưởng: “Khuôn mặt chẳng ra sao, nhưng bù lại cặp mông rất đẹp, như lệ chi vừa bóc vỏ, bộ dáng dâʍ đãиɠ như vậy, hẳn là trời sinh để người khác thượng chăng? Hoành Địch, ngươi nói có đúng không?”

Thương Hoành Địch vội đáp: “Công tử nhìn xa trông rộng, tự nhiên nói không sai.”

Diệp Chậm Ly rất phóng khoáng, nói: “Vậy thưởng cho ngươi chơi này, đừng thao chết là được.”

Thương Hoành Địch ừng ực nuốt nước miếng, nhưng nhất phái chính trực hạo nhiên: “Thuộc hạ không thuộc khẩu vị này.”

Diệp Chậm Ly cười nói: “Hừ… Ngươi là sợ Thác Đao.”

Việt Tê Kiến đang chìm trong ác mộng, nghe đến tên Thác Đao, vô thức thấp giọng thốt ra: “Thác Đao… Thác Đao ở đâu? Hắn nói sẽ tới tìm ta…”

Thương Hoành Địch lập tức lui về sau ba bước dài, Diệp Chậm Ly bất chợt thu lại nụ cười, nhặt cây quạt nan ngọc kia lên, thần sắc lạnh lùng xòe bàn tay: “Nhập hành chu!”

Thương Hoành Địch thoáng trầm tư, do dự một lát, mới từ trong ngực lấy ra một cái hộp khảm ngọc trai, nhưng nói: “Công tử, dược này…”

Diệp Chậm Ly ngắt lời: “Đi ra ngoài!”

Thương Hoành Địch trong mắt lóe lên một tia lo lắng, nhưng vẫn y lời khom người lui ra.

Diệp Chậm Ly lạnh lùng mở nắp hộp, xếp quạt lại khảy một ít dược cao trắng tinh, một chân giẫm lên kiềm hãm thắt lưng Việt Tê Kiến, bôi loạn dược cao ngay lối vào hậu đình đang khép chặt của hắn: “Tên Thác Đao, cái miệng hạ tiện này của ngươi cũng có thể gọi được sao?”

Đợi huyệt khẩu kia ướŧ áŧ hé mở, vẻ mặt chán ghét cắm thẳng cây quạt vào trong, thản nhiên nói: “Có biết mị dược này tại sao tên Nhập hành chu không? Chính là khiến tiện nhân như ngươi cho dù chặt đến nước chảy không lọt, trở nên ướŧ áŧ lợi hại hơn cả động đào nguyên, như vậy thậm chí là một con thuyền cũng nhét vào được.”

(nhập hành chu đại khái nghĩa là cho thuyền vào)

Động tác hắn thô bạo, cây quạt kia lại có chút góc cạnh, lực đạo ngang ngạnh xé rách nội bích non mềm tiến nhập xâm phạm, cho dù Việt Tê Kiến yếu ớt vô lực, cũng đau đến mãnh liệt run lên, vành mắt đỏ hoe, trước mắt một mảnh mơ hồ, thần trí đã bên bờ vực tan rã.

Dược lực của Nhập hành chu bộc phát cực nhanh, chỉ mười lần rút ra cắm vào, kẽ mông đã tích nước, nội bích rất đau, nhưng càng ngứa ngáy khó chịu, nội lực đã hao hết, Việt Tê Kiến hoàn toàn không kham được dược tính bá đạo tà ác của Nhập hành chu, vô pháp tự khống chế, dũng đạo đã như làm nũng dụ dỗ từng lớp bao phủ thân quạt, gắt gao cắи ʍút̼, tham lam mà nhiệt tình, kiềm lòng không đặng, thậm chí chủ động nâng lên cặp mông tinh xảo, vụng về giãy dụa nghênh đón.

Diệp Chậm Ly ác ý quan sát thân thể ướt đẫm mồ hôi đang co ro dưới chân, miệng lưỡi sắc bén có thể ăn mòn da thịt xương tủy: “Tiểu da^ʍ lãng, phen này có thoải mái không? Muốn ta làm ngươi sao? Nhưng ngươi không xứng… Nhớ cho kỹ, thứ đầu tiên thao ngươi, đâm chết ngươi, cho ngươi dục tiên dục tử, chỉ là một cây quạt xếp mà thôi.”

Lời hắn nói Việt Tê Kiến tựa hồ nghe đến rõ ràng, lại tựa hồ một chữ cũng không lọt vào tai, đất trời đã triệt để sụp đổ, trong đầu một mảnh trống rỗng, bàng hoàng mà khủng hoảng, chỉ còn lại tiếng ầm ầm vang dội chôn vùi mọi thứ, không hiểu tại sao mình phải chịu sự lăng nhục tàn khốc biếи ŧɦái này.

Trong khi ý thức hỗn loạn, thân thể xích͙ ɭõa bất lực lại toát ra tư thái diễm lệ kinh người, tuy có chút uốn vặn ẩn nhẫn, nhưng càng khiến kẻ khác phải hoa mắt thần mê tâm tư phiêu đãng, như mảnh ngọc chưa mài giũa được đao điêu khắc, như minh châu thoát khỏi lớp vỏ trai.

Diệp Chậm Ly sắc mặt càng lạnh, trong mắt chỉ có ý dò xét thám thính lãnh tĩnh, cây quạt luồn lách như linh xà, mỗi một lần tiến nhập càng hung mãnh mà xảo quyệt hơn trước, cuối cùng xuyên tới điểm nhạy cảm nhất khiến người chịu không nổi.

Việt Tê Kiến mãnh nhiên cong người, toàn thân run rẩy, phát ra một tiếng rên như chết lặng, mong manh tựa tơ nhện, yêu mị đến như mang theo hương khí phảng phất lượn lờ.

Diệp Chậm Ly hung hăng nắm cằm hắn nhìn một lúc, chán ghét nói: “Khóc cái gì? Làm như ta hϊếp đáp ngươi không bằng, ngươi không phải phiêu đến sung sướиɠ sao? Ta còn chưa động tới ngươi, ngươi đã tiết ào ạt như một ả nữ nhân, bản thân trời sinh da^ʍ tiện, còn trách ai?”

Mồ hôi, tinh nguyên, dịch ruột thấm ướt cả tấm thảm trắng tuyết dưới thân, dơ bẩn đến khó coi bừa bộn.

Việt Tê Kiến cúi đầu nhìn, nhãn thần tan rã, ngoại trừ du͙© vọиɠ như thú trống rỗng vô bờ, mọi thứ xung quanh đều như cách một lớp màn dày đặc, cự ly với mình thật xa xăm.

Tia tỉnh táo còn sót lại trong thần trí, như ngọn nến trước gió, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào, trong trận xâm nhập kịch liệt, Việt Tê Kiến đã chịu hết nổi mà thở dốc, bỗng nhiên cúi đầu, môi dán lấy ngón tay Diệp Chậm Ly.

Hàng mày thanh tú của Diệp Chậm Ly khẽ nhướn lên: “Đúng là ngay cả chó cũng không bằng… Có cần ta ném một khúc xương cho ngươi liếʍ không?”

Việt Tê Kiến trong đôi mắt đẫm sương mê ly đột nhiên bắn ra hàn quang, há miệng cắn đầu ngón tay, hai hàm răng dốc toàn lực hợp lại.

Trong lòng dùng tới chút khí lực ngoan nhất độc nhất cả đời này, những tưởng cũng đủ nghiến cho xương ngón tay kia vỡ nát, song trên thực tế, chỉ in lại hai dấu răng trên đầu ngón tay, nhạt đến hầu như nhìn không ra.

Diệp Chậm Ly rút ngón tay về, không chút dung tình, một bạt tai phất tới.

Hắn hạ thủ rất mạnh, dù không dùng nội lực, nhưng chỉ một cái tát, cổ Việt Tê Kiến cơ hồ vặn đến sắp gãy, bên má sưng đỏ, máu đầy miệng theo cằm tí tách nhỏ xuống, Việt Tê Kiến gian nan quay đầu, phun ra lời độc địa tổn thương người khác đầu tiên trong đời: “Tạp chủng!”

Diệp Chậm Ly không khỏi sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”

Việt Tê Kiến xích͙ ɭõa cuộn mình, giữa mông bị cắm một cây quạt, nan quạt trắng thuần, cánh mông càng không thua tuyết sắc, hậu huyệt như cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn đang khao khát hé mở tự động phun ra nuốt vào, tư thái da^ʍ diễm chịu ngược như thế, rõ ràng đã hoàn toàn trầm luân trong vực sâu du͙© vọиɠ, nhưng hắn vẫn thấu triệt nhìn thẳng Diệp Chậm Ly, to rõ lặp lại: “Tạp chủng.”

Nếu trên đời này có một câu nói có thể khiến Diệp Chậm Ly động dung, không cần nghi ngờ chính là hai chữ tạp chủng.

Nhiều năm trước trong đám hài tử được huấn luyện ở Nội đường, có một tiểu quỷ chuyên nghe ngóng chuyện bốn phương từng mắng hắn “Cẩu tạp chủng do tiểu thϊếp sinh ra, ngay cả cha ruột mình là ai cũng không biết”.

Kết quả tiểu quỷ đó trên đường xuống hoàng tuyền ngay cả hình hài của quỷ cũng không còn, giống như thịt dê băm nhuyễn hầm canh, thi thể cho dù mất một trăm năm cũng không khâu liền lại được.

Tô Thác Đao chỉ đứng một bên bàng quan, không hề giúp Diệp Chậm Ly dù là một ngón tay, thế nhưng sau khi kết thúc mọi chuyện, lại cởi một thân y sam đẫm máu của hắn, bưng tới một thùng lớn đầy nước nóng, tắm rửa cho hắn, thay một bộ áo ngủ sạch sẽ, hai người ôm nhau mặt đối mặt ngủ ngon lành.

Hồi tưởng lại chuyện này, Diệp Chậm Ly mâu quang nháy mắt tràn ngập ôn nhu nồng nhiệt, tiếu ý lập tức càng âm lãnh: “Ngươi cũng xứng có ý với Thác Đao?”

Mũi chân kề trước cán quạt, tựa hồ định đẩy nguyên cây quạt vào trong cơ thể hắn.

Quạt nan ngọc này dài hơn một thước, bốn cạnh rõ ràng, với sức lực một cú đá của mình, chắc chắn sẽ xuyên thấu ruột phá bụng chui ra.

Bất quá không sao, có Sở Lục Yêu, cho dù chỉ còn một hơi thở cũng có thể nhặt cái mạng trở về.

Chỉ tiếc cho cây quạt này, bạch ngọc làm nan, lụa ánh kim làm mặt, vẽ hoa trà mãn lộ, vốn là cái mình thích nhất, làm bẩn rồi thì không dùng được nữa.

Diệp Chậm Ly khổ não thở dài, nhưng không chút do dự, co chân nhắm ngay cán quạt đá tới.

Nhanh như chớp, Việt Tê Kiến đã ý thức được hắn sắp làm gì với mình, thân trong bể dục khi chìm khi nổi dị thường choáng váng, còn có một tia ấm áp nhẹ nhõm, cứ thế chết đi… biết đâu có thể giải thoát?

Nhưng chết trong địa ngục ô uế này, chết trước mặt ác ma như Diệp Chậm Ly, còn chết hạ tiện dơ bẩn như vậy… Sao có thể cam tâm? Sao có thể nhắm mắt?

Giữa một mảnh hỗn độn, Việt Tê Kiến vô pháp khống chế ngửa cổ ra sau, cười điên dại: “Ha ha… ha…”

Tiếng cười thê lương bi phẫn, mơ hồ có một cơn sóng oán độc cuồng loạn mãnh liệt cuộn trào.

Ngay thời khắc sinh tử cực kỳ khuất nhục ấy, ám ảnh phóng đãng ở nơi sâu nhất đáy lòng đột nhiên nổ tung, để từng ký ức nhỏ nhặt trong mười năm sống tạm bợ, khiêm hòa đạm bạc bách nhẫn thiên nhu, hết thảy vỡ tan thành bọt nước.

Trang Sùng Quang gϊếŧ cha mẹ mình bất quá chỉ là trở bàn tay, như đồ tể sơn dương nghiền chết con kiến, còn mình chỉ có thể trốn trong cái tủ u ám khóc lóc run rẩy.

Diệp Chậm Ly có thể dễ dàng lột da nắn xương mình, còn mình dốc hết toàn lực, nhưng ngay cả ngón tay hắn cũng cắn không xong.

Khoảnh khắc này, Việt Tê Kiến thà rằng mình là Trang Sùng Quang là Diệp Chậm Ly, là bất cứ yêu nhân nào ở Thất Tinh Hồ, chứ không phải như hiện tại, khuất nhục dưới thân, như bùn đất cát bụi bị khinh rẻ bị chà đạp.

Tiếng cười chưa dứt, một thân ảnh như làn khói nhẹ lướt vào nhà, trước khi thảm cảnh xảy ra, một chưởng phất lên đầu gối Diệp Chậm Ly, đợi chân hắn mất lực buông xuống, lập tức hóa chưởng thành câu, bắt lấy mắt cá chân kéo vào lòng.

Vừa nhìn thấy người này, nụ cười của Diệp Chậm Ly liền như suối nước dưới dương quang, trong trẻo ngời sáng: “Thác Đao, ngươi đến rồi?”